← Quay lại trang sách

Chương 314 - Tiết Hoa Thanh - Tai Mắt Của Lục Tiên Sinh!

Người quản lý chạm nhẹ vào mẫu xe một chút, chú ý tới chiếc xe Porsche Pamela cao cấp màu xám mới về trong cửa hàng. Cô giương mắt lên, tìm kiếm người nào đó trong cửa hàng. Sau khi nhìn thấy một nhân viên có khí chất sang trọng đang đứng trong cửa hàng thì vẻ mặt của quản lý hơi dừng lại, đáy mắt hiện lên nồng đậm sự ghen tị. Đối với những thay đổi của Lý Anh trong khoảng thời gian gần đây, chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhìn ra, đây là được phú hào bao nuôi, còn không phải là phú hào bình thường.

Nghe nói đối phương đang sống trong căn hộ có view nhìn ra sông.

Cô áp cảm xúc xuống, trên mặt hiện ra nụ cười, gọi một tiếng.

"Quản lý Vương."

"Đây…Đây… tôi còn đang liên hệ với vị khách hàng này, sẽ bảo anh ấy nhanh chóng qua đây lấy xe." Lý Anh vội vàng đáp.

Cô mím môi, trong tay cầm lấy điện thoại di động. Cô nhớ rất rõ ràng, Lục tiên sinh không cho phép mình gọi điện thoại cho đối phương. Trong đáy lòng có một chút do dự, cô cảm thấy đây là vì xe, cho nên dùng thân phận nhân viên cửa hàng gọi tới cũng hợp lý.

Do dự một lúc lâu, Lý Anh vẫn là bấm điện thoại.

Sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói của Lục tiên sinh đã lâu không gặp kể từ lúc luyện tập điệu waltz vang lên ở bên tai. Lý Anh có một chút tủi thân, thậm chí là muốn khóc. Nhưng cô phản ứng rất nhanh, vội vàng dùng giọng nói công tác tiêu chuẩn nhất báo cáo:

"Lục tiên sinh, chào ngài, đây là trung tâm Porsche thành phố."

"Chiếc Panamera 4.0T phiên bản mở rộng Turbo S 2021 đã đến, xin hỏi ngài lúc nào có thể qua đây nhận xe?"

Lục Bình nhận điện thoại, nhìn về phía bạn gái Trương Oánh Oánh đang ngồi ở đối diện nồi lẩu. Dưới độ nóng của nồi lẩu đỏ Sơn Thành, gương mặt cô đỏ bừng. Lúc này, cô đang nhìn anh với vẻ tò mò.

"Không làm thẻ, cám ơn."

Nếu không phải có cú điện thoại này, Lục Bình cũng sắp quên mất mình thì ra còn từng mua một chiếc Porsche. Nhắc tới đây, lúc đó tâm trạng anh đang vô cùng kích động cho nên mới đặt mua chiếc xe này. Hiện tại, anh đã hoàn toàn không còn chút hứng thú nào nữa.

Anh hòa nhã đáp lời, sau đó không chút do dự cúp điện thoại, gắp cho bạn gái một phiến thịt, nói ra: "Điện thoại chào hàng."

Một bên khác, Lý Anh nhìn điện thoại di động, có chút xuất thần.

⚝ ✽ ⚝

"Anh Bình, em đi vệ sinh một chút."

Trong quán lẩu Sơn Thành.

Vào lúc sắp ăn xong, Trương Oánh Oánh lau miệng rồi nói.

Cô đi về phía nhân viên phục vụ, hỏi thăm vị trí phòng vệ sinh, sau đó cẩn thận từng li từng tí lượn một vòng.

Cô chú ý tới anh Bình không có phát hiện ra mình liền le lưỡi một cái rồi thở phào nhẹ nhõm. Cô đi nhanh đến quầy thu tiền, nghiêm túc xác nhận qua menu một lần sau đó quét mã trả tiền. Lúc đi trở về, còn đang lẩm bẩm:

"Thật là đắt. Hai người ăn tốn tận hơn 400 tệ."

"Cũng may không để cho anh Bình trả tiền. Anh Bình gần đây quả thực đã chi tiêu quá nhiều."

Không lâu sau, Lục Bình cũng ăn xong nồi lẩu. Lúc anh chuẩn bị quét mã trả tiền, Trương Oánh Oánh có chút chột dạ đảo mắt: "A! Em có chút nóng, anh Bình, em đi ra ngoài trước chờ anh."

Cô gái nói xong liền xách theo túi nhỏ, nhanh chân chạy ra ngoài. Lục Bình quét mã thì được thông báo là đã trả tiền. Anh ngẩn người, ngay sau đó lập tức hiểu ra, nở một nụ cười ôn hòa.

Anh ôm áo khoác trong tay, xắn tay áo sơ mi lên, dắt cô gái đi ở dưới ánh đèn rực rỡ.

"Hô!"

Lục Bình nhìn cảnh tượng bình thường nhưng vô cùng tốt đẹp ở trước mắt, cả người anh đều cảm thấy buông lỏng hơn rất nhiều.

Suy nghĩ có chút rõ ràng.

Anh đúng là đang trải qua những khốn cảnh và áp lực, hoặc là bởi vì trời sinh anh đã không có bối cảnh, nhưng lại cứng rắn phủ thêm lớp da sói để chen vào trong phạm vi của những kẻ săn mồi. Hoặc là bởi vì năng lực bản thân còn chưa đủ, thân phận nhân viên bình thường làm sao có thể không để lại sơ hở và sơ suất được cơ chứ?

Mặc kệ là điểm nào, Lục Bình đều không giải quyết được, cũng không tránh được.

Chuyện duy nhất anh có thể làm được chính là nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, sau đó bắt lấy tất cả cơ hội thu hoạch nhân mạch, nâng cao bản thân.

Chuyện còn lại cứ giao cho thiên mệnh!

Sau khi đưa bạn gái lên tàu điện ngầm, Lục Bình ngồi vào trong một chiếc xe nhỏ màu đen khác. Xe lái vào hầm để xe của quán trà.

Vị trí của quán trà này có vẻ như hẻo lánh hơn.

"Lão Tiết."

"Xem ra thân thể khôi phục cũng không tệ lắm."

Phía trước bàn trà.

Lục Bình nâng chén trà lên chậm rãi uống một hớp, buổi tối ăn lẩu nhiều, đúng lúc uống trà tiêu cơm một chút. Anh nhai lá trà trong miệng một hồi, sau đó ngẩng đầu lên, ôn hòa nhìn về phía Tiết Hoa Thanh đang ngồi ở bên cạnh Đinh Thanh, cười nói.

Lần trước đó, cổ anh bị trúng đạn, thực sự chỉ cách cái chết một đường.

"Đã ổn rồi."

"Chỉ còn vết thương ngoài da mà thôi."

Tiết Hoa Thanh đưa tay sờ lên vết sẹo còn lưu lại trên cổ một cái, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng vẫn bình tĩnh đáp.