Chương 316 - Salon Của Bậc Thầy Diễn Xuất, Lục Bình Liều Mạng Diễn Xuất!
Hai ngày trước, sau khi Lục Bình nhận được lời mời này thì đã đồng ý không chút do dự.
"Hô!"
"Cũng may không có tới trễ."
Lục Bình mặc một chiếc áo khoác cao bồi cộng thêm áo sơ mi. Anh đeo balo lệch vai, bắt đầu đạp xe đạp công cộng từ tàu điện ngầm, lúc tới trường học đã là 7 giờ rưỡi.
"Tiểu Lục, bên này!"
Tại một quán cà phê nhỏ gần thư viện của học viện hí kịch Trung Hải, cảm giác rất có hơi thở nghệ thuật.
Lục Bình đến gần trước cửa, chú ý tới trước quán cà phê có treo tấm biển ghi không buôn bán với người ngoài. Anh còn đang quan sát bốn phía, bậc thầy diễn xuất Cố Kiện Ngô đã đi ra từ bên cạnh, vẫy vẫy tay với anh, sau đó cất tiếng gọi.
"Giáo sư Cố, thật ngại quá, em đến muộn rỗi." Lục Bình gãi đầu một cái, nói xin lỗi.
"Không đến muộn, đang còn sớm." Cố Kiện Ngô nắm chặt cánh tay Lục Bình, rất là nhiệt tình: "Gần đây có thu hoạch hoặc là nghi vấn gì hay chưa?"
"Từ lúc rời khỏi vào lần trước, em vẫn luôn suy nghĩ về độ dày nhân vật mà giáo sư Cố đã từng nói."
"Trước khi thử biểu diễn đúng là gặp phải không ít vấn đề."
Hai người sánh vai, đi trên hành lang an tĩnh bên trong quán cà phê.
Lục Bình nắm lấy cơ hội, nói ra vấn đề mà mình gặp phải khi đối mặt với vị hoàng thất của Xiêm La Quốc và quân phiệt của Miến Quốc.
Nghe Lục Bình miêu tả xong, bậc thầy diễn xuất Cố Kiện Ngô suy tư một lúc. Trong lòng ông cảm thấy rất kinh ngạc, nghiêm túc nhìn thoáng qua bạn học bên cạnh mình. Chỉ cảm thấy đối phương là thực sự yêu thích diễn xuất, hoàn toàn không bị sự nông nổi trong giới hiện tại ảnh hưởng:
"Tiểu Lục à."
"Cậu đúng là tiến bộ quá nhanh! Thật là tuyệt! Thật là tuyệt! Những điều mà cậu nói tới đã cần yêu cầu kỹ năng diễn xuất cấp cao hơn rồi."
"Diễn xuất cao thâm chân chính không phải là cường điệu, mà là tinh thế và yên lặng, thường thường chỉ cần một ánh mắt, một tiếng than khẽ liền có thể khiến cho người ta nhập vai. Chúng ta nói về người diễn tốt đi, đối phương vô cùng khéo léo trong việc quản lý biểu cảm trên gương mặt mình. Mỗi một cái cau mày, một cái trợn mắt, hoặc là một tiếng cười to đều có tầng lớp, đều có thể bao hàm tính cách của nhân vật ở trong đó."
Bậc thầy diễn xuất Cố Kiện Ngô nói không ngừng.
Ông càng nói càng hưng phấn. Ông còn dừng bước lại, biểu diễn mấy tư thế nhỏ cho Lục Bình xem.
Lục Bình lắng nghe nghiêm túc, hết sức chăm chú suy nghĩ.
Anh giống như là hiểu ra cái gì đó, lại giống như không bắt được cái gì cả, có loại cảm giác mông lung khó chịu.
Lục Bình hiểu rõ, những lời nói của giáo sư bây giờ đúng là kỹ năng mà bản thân cần nắm bắt nhất! Khi mức độ tiếp xúc với nhân vật ở tầng lớp càng ngày càng cao, anh không thể nào chỉ nghiêm mặt, không lộ ra chút cảm xúc gì giống như trước kia được. Nhưng tương tự, anh cũng không có khả năng kêu gào hay là ngạc nhiên!
Chuyện phải làm chính là tạo ra áp lực lớn nhất thông qua ít động tác nhất!
"Đúng rồi."
"Chỗ của tôi có một số kinh nghiệm quản lý biểu cảm, tôi chia sẻ cho cậu."
Đi đến trước phòng khách của quán cà phê, Cố Kiện Ngô đột nhiên nói. Ông chia sẻ một bộ tài liệu cho Lục Bình qua tin nhắn. Sau đó, trước lúc đẩy cửa ra ông còn nói với Lục Bình: "Cậu nhớ lắng nghe buổi salon tối nay một cách cẩn thận, nói không được có thể có thu hoạch lớn."
Quán cà phê với ánh đèn ảm đạm được bố trí theo hình quạt. Phía trước hình quạt là một sân khấu nhỏ dưới ánh đèn.
Lục Bình chọn một vị trí trong góc rồi ngồi xuống.
"Anh muốn uống gì?"
"Cà phê, trà, trà sữa đều có."
Cô chủ ưu nhã đi đến bên cạnh, tò mò quan sát Lục Bình, sau đó mỉm cười hỏi: "Buổi salon của giáo sư Cố rất ít khi gọi người ngoài đến, cho dù là học sinh của thầy ấy thì đều chưa từng được mời. Theo như lời của lão nhân gia thì những người kia tâm không thành, lòng tràn đầy tính toán. Nếu như thật sự gọi bọn họ đến, thì buổi salon này sẽ không còn đúng nghĩa nữa."
"Cà phê đi."
Lục Bình nói một tiếng. Anh cũng không có hứng thú nói chuyện, chỉ gấp gáp muốn nghiên cứu tập tài liệu mà vị giáo sư già vừa gửi cho mình.
Cô chủ thấy đối phương không muốn nói chuyện, sau khi bưng cà phê tới liền rời đi.
Không lâu sau đó.
Những người tham gia buổi salon lần lượt đến, không nhiều, chỉ có hơn mười người. Khi Lục Bình ngẩng đầu lên, tình cờ chú ý tới một số người thì mí mắt không khỏi giật giật.
"Hay lắm, đó không phải là Lý Tuyết Giám lão gia tử sao? Vị kia là Vương Cảnh Tùng?"
"Quy cách của salon này có chút cao."
Lục Bình nhận ra mấy người đều là những diễn viên lâu năm và bậc thầy diễn xuất nổi tiếng trong nước.
Sau khi giáo sư Cố Kiện Ngô đi đến trước sân khấu, Lục Bình lập tức lấy sổ tay từ trong túi ra, chuẩn bị ghi chép lại.
Đây là một salon thuần túy mang tính học thuật do một người tổ chức. Không phí lời quá lời, sau khi mở màn ngắn gọn liền trực tiếp tiến vào vấn đề chính. Ba vị khách ngồi ở hàng cuối bắt đầu lần lượt đi lên chia sẻ kinh nghiệm biểu diễn của mình.
⚝ ✽ ⚝