← Quay lại trang sách

Chương 317 - Kiềm Chế Cảm Xúc Trong Nhà Hàng

Con mẹ nó, đây là cái bảo tàng gì vậy?"

Lục Bình vừa nghe xong mấy câu, cả người lập tức đắm mình vào trong đó, ngay cả hô hấp đều nhẹ hơn rất nhiều.

Thông tin hữu ích! Toàn bộ đều là thông tin hữu ích!

"Lý Tuyết Giám lão gia tử chỉ chia sẻ một điểm, nhìn có vẻ ít nhưng lại vô cùng hữu dụng đối với mình! Toàn bộ quá trình đều là vẻ mặt nghiêm túc, không buồn không vui, nói chuyện rất chậm, làm sao để thể hiện tâm trạng? Uy nghiêm? Trọng điểm phải dồn vào trong ánh mắt và trong giọng nói!"

"Vương Cảnh Tùng thì chia sẻ cách cắn từ nhai câu."

⚝ ✽ ⚝

Sau khi ba diễn viên lâu năm chia sẻ xong, tất cả mọi người trong quán cà phê đều bắt đầu vỗ tay nhiệt liệt. Giáo sư Cố Kiện Ngô đi lên sân khấu, ánh mắt mang theo ý cười quét qua mọi người ở trong phòng, cười nói:

"Có người nào muốn đi lên biểu diễn một chút hay không?"

"Nếu muốn thì có thể giơ tay!"

Ông dừng một chút, sau đó nhìn về Lục Bình, khích lệ nói:

"Tiểu Lục!"

"Hay là cậu mở đầu đi, thế nào? Dưới ánh nhìn của nhiều bậc thầy như vậy, sự đề cao này không hề nhỏ đâu nha!"

Trong lòng Lục Bình muốn từ chối, nhưng sau khi nghe thấy câu nói này thì anh lại có chút động lòng.

Vào lúc này, nếu như không thể biểu diễn được thì cùng lắm là mất mặt mà thôi. Nhưng so sánh với tính mạng thì mặt mũi có đáng là gì?

"Tiểu Lục là cậu bạn nhỏ mà tôi mới quen được trong khoảng thời gian gần đây, rất có tinh thần và thích nghiên cứu."

Trung tâm salon, nhìn thấy ánh mắt của mọi người, dưới ánh đèn, giáo sư già Cố Kiện Ngô liền cười giới thiệu. Ông vừa dứt tiếng liền nhìn về phía Lục Bình ở trong góc, có lòng tốt nói: "Đương nhiên, nếu như chưa chuẩn bị xong thì cũng không sao cả, không cần câu nệ."

"Để em thử xem." Lục Bình đứng lên, đáp.

Nếu như anh đã từng là nhân viên bình thường trước đây, cho dù anh gặp được cơ hội biểu hiện rất tốt thì anh cũng sẽ lùi bước. Tương tự như trường hợp hiện tại, đối mặt với nhiều tiền bối như vậy, cho dù như thế nào anh cũng không dám mạo hiểm!

Lục Bình tin tưởng, anh bây giờ chỉ đơn thuần dựa vào chính mình cũng có thể có một cuộc sống tốt.

Anh đi xuyên qua chỗ ngồi của các vị khách, đi đến sân khấu nhỏ được bố trí tạm thời ở phía trước quán cà phê.

"Có muốn biểu diễn một đoạn ngắn nào hay không?"

"Tùy tiện chọn một cảnh đi.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Giáo sư Cố Kiện Ngô nhìn về phía ánh mắt của Lục Bình, sự thưởng thức trong ánh mắt càng nồng thêm mấy phần.

"Giáo sư Cố lần trước dùng ‘Bố già’ và ‘Vô gian đạo’ làm chủ đề trong buổi diễn tập. Mình cảm thấy bản thân đã thu được lợi ích không nhỏ, cho nên hôm nay sẽ chọn một đoạn ngắn trong đó vậy."

Lục Bình suy nghĩ chốc lát, sau đó gật đầu với các bậc thầy diễn xuất và các diễn viên lâu năm trong phòng, cuối cùng quay người về phía giáo sư Cố Kiện Ngô, trầm giọng nói:

"Em muốn thử vai phú nhị đại Michael Corleone trong ‘Bố già’, cảnh bắn chết ông trùm ma túy Virgil Sollozzo trong nhà hàng."

Anh vừa dứt lời, nụ cười trên mặt lão giáo sư Cố Kiện Ngô lập tức trở nên rạng rỡ. Trong phòng salon, bao gồm cả Lý Tuyết Giám và các diễn viên lâu năm khác đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Bọn họ đều không xa lạ gì với cảnh phim này, bởi vì nó chính là một trang nổi bật trong toàn bộ lịch sử điện ảnh, thường xuyên được bọn họ lấy ra làm bàn đạp trong lớp!

Đoạn phim này nói về, bố già thế hệ thứ hai còn non nớt, sau khi trải qua quá trình tâm lý, đã lấy một khẩu súng lục ra từ trong phòng tắm và giết chết kẻ thù của mình. Toàn bộ phần biểu diễn đều nằm ở một chữ ‘Thu’!

Mike kìm nén cảm xúc của mình! Anh ta ẩn mình trước hai gã khổng lồ, chỉ thông qua biểu cảm gương mặt và hành động của cơ bắp thôi đã khiến cho các khán giả cảm thấy vô cùng áp lực! Đối phương cũng dựa vào cảnh này để phong thần trong giới diễn xuất!

Chỗ khó khăn nhất chính là gắt gao áp chế tâm trạng đang dâng trào mãnh liệt như núi lửa! Nếu như có sơ hở thì thứ phải đối diện chính là tử vong!

"Đoạn phim này có thể nói là dành riêng cho mình."

"Kiềm chế cảm xúc trong nhà hàng."

Lục Bình nhớ lại, lúc đi ăn tối cùng Lý Ngọc Trân, dưới ánh mắt của đối phương thì tâm trạng của mình đã căng thẳng như nào: "Mà tâm tình dần suy sụp trong phòng vệ sinh! Phòng vệ sinh? Còn có người thứ hai hiểu rõ phòng vệ sinh hơn mình sao?"

"Không phải là mình khoe khoang! Nếu như là diễn trong phòng vệ sinh thì cho dù là Lưu Đức Hoa, Trương Gia Huy đến thì mình cũng không sợ!"

"Cuối cùng, là cảnh nổ súng bắn chết kẻ địch ở khoảng cách gần!"

"Một màn này vốn sẽ là sơ hở lớn nhất của mình. Nhưng cũng may, trước đây không lâu, mình đã tự tay bắn chết thương nhân tình báo Tăng Vĩ, gần như có thể khắc phục đoạn này một cách hoàn mỹ! Mình chính mắt cảm nhận được, quan sát được cảnh tượng viên đạn xuyên qua đầu…Trong toàn bộ quá trình, chặng đường tâm lý của mình và nhân vật chính gần như là giống nhau như đúc!"