← Quay lại trang sách

Chương 333 - Xin Chào, Tôi Họ Lục

Tại trung tâm nội thành tấc đất tấc vàng.

Trên con đường tĩnh lặng rợp bóng cây ngô đồng, xe con màu đen khiêm tốn lái vào trang viên Hồng Lâu tao nhã.

"Dây chuyền sản xuất được xây dựng rất nhanh chóng."

"Nhóm xe đầu tiên sẽ được ra mắt trong vòng hai tháng."

Tầng bảy, sảnh tiếp khách.

Gỗ đàn hương quý giá tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt, xoa dịu sự khẩn trương và lo âu trong lòng Lục Bình. Bàn tay bé nhỏ mát lạnh của hầu gái nhẹ nhàng xoa ấn hai bên huyệt thái dương. Anh híp mắt lại, nghe Ngô gia Ngô Thì Chương ôn hòa nói chuyện.

Cho dù lù người ở tầng thống trị đều không thể coi thường tài nguyên và lực lượng mà Ngô Thì Chương sở hữu.

Chỉ là, không giống với Triệu Chính Khiếu được anh một tay cứu mạng. Lão hồ ly này vẫn còn chưa hoàn toàn nguyện ý đứng ở bên trong đội ngũ của Lục Bình. Nhưng mà Lục Bình cũng không vội, dựa theo quy mô của vòng xoáy này, đối phương sớm muộn gì cũng sẽ bị anh ký hiệu.

"Ừm." Lục Bình mở mắt ra, đáp.

Trên thực tế, anh nào có nghe hiểu gì mà hạng mục, thủ tục, dây chuyền sản xuất… mà đối phương giới thiệu. Lúc mới bắt đầu, anh xác thực là có nghiêm túc suy nghĩ và lắng nghe, nhưng rất nhanh liền như là lọt vào trong sương mù. Anh dứt khoát làm bộ đáp lại, đồng thời trong đầu đang suy nghĩ về cách lắp gác lửng trên bàn làm việc hoặc là tủ đầu giường, suy nghĩ về cách lắp dây dẫn điện dây trung tính và dây nối đất… Khi xảy ra hiện tượng đoản mạch sẽ lập tức sinh ra nhiệt độ cao…

"Các tập hồ sơ màu nâu đen bằng da bò kia chắc không phải là chất liệu bình thường, hẳn là có chức năng chống lửa."

"Đến lúc đó, tốt nhất là lấy tình báo ra. Ừm… để phần hồ sơ da bò kia ở trong ngăn kéo hoặc là trong giá sách, thả một chút tài liệu vô dụng ở bên trong, chỉ cần có người động vào hồ sơ thì sẽ có thể kích động cơ quan khiến cho tình báo thực sự tự cháy."

Đối diện với ánh mắt của Ngô Thì Chương, Lục Bình suy nghĩ một chút rồi nói.

"Tiếp tục duy trì cái tiết tấu này." Lục Bình nghiêm mặt, trầm giọng nói ra.

"Hôm nay liền đến đây thôi."

"Nếu ông có chuyện gì thì có thể đi làm việc trước, không cần ở cùng tôi đây." Lục Bình bình tĩnh tiếp tục nói.

"Đúng là còn có chút chuyện cần làm, Lục tiên sinh, nếu ngài có chuyện gì thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Tôi đi trước." Trên mặt Ngô Thì Chương hiện ra nụ cười sáng lạng, đáp lời.

Nói xong, ông ta lập tức ôm quyền với Lục Bình, đứng lên sau đó đi ra bên ngoài sảnh tiếp khách.

Lục Bình ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của đối phương không chớp mắt.

Trong những lời nói ban nãy có ẩn chứa thái độ.

Nếu như Ngô Thì Chương mà đáp lại là chuyện gì lớn đều không thể quan trọng bằng Lục tiên sinh, sau đó ngồi lại bên cạnh Lục tiên sinh, cùng nhau lắng nghe nội dung tiếp sau. Điều này liền cho thấy, ông ta nguyện ý hoàn toàn đứng về phía Lục tiên sinh. Hiện tại, ông ta lựa chọn thuận thế tránh ra, điều này cũng đang đại biểu thái độ của ông ta.

⚝ ✽ ⚝

"Hô!"

Trong thư phòng xa hoa cổ điển.

Ngô Thì Chương mặc một bộ âu phục màu đỏ đậm, đốt một điếu xì gà. Ông ta đứng ở trước ban công hình vòm, một tay cắm vào túi, không ngừng nhả khói.

Khói mù khiến cho tầm mắt mờ mịt.

Bên trong tình báo, nữ quản gia tinh thông chiến đấu và võ thuật cổ xưa phương Tây đứng ở trong bóng tối. Cô đã đi theo bên cạnh Ngô gia rất nhiều năm tựa như một cái bóng. Cô chưa từng nhìn thấy Ngô gia chịu áp lực như vậy.

"Lão gia." Nữ quản gia không tiếng động đến gần, dựa sát vào sau lưng Ngô Thì Chương, gọi một tiếng.

"Tôi không sao. Chỉ là, thời gian mà Lục tiên sinh cho tôi dường như không còn nhiều lắm."

"Đung đưa trái phải, thiếu sự quyết đoán, là điều đại kỵ!"

Ngô Thì Chương cười tự giễu một tiếng.

Ông ta đương nhiên hiểu rõ, dựa theo mối quan hệ lợi ích đan xen hiện tại của mình và Lục tiên sinh thì bản thân đã sớm bị cột vào trên chiếc thuyền này rồi. Nhưng mà, ông ta mơ hồ nhìn thấy cái gì đó. Sự khủng bố vì tầm nhìn hạn hẹp khiến cho ông ta cho dù như thế nào cũng không dám bước thêm một bước về phía trước.

"Tiểu Phương."

"Tôi hẳn là không có lựa chọn."

Ngô Thì Chương trầm giọng nói.

⚝ ✽ ⚝

"Cô tên là gì?"

Lục Bình giơ tay lên. Hầu gái phía sau lập tức đặt bàn tay trắng nõn đều đặn vào trong lòng bàn tay của anh, sau đó chậm rãi mơn trớn. Có thể cảm nhận được mu bàn tay đang khẩn trương run rẩy, nhưng không phải là run rẩy vì sợ hãi, mà là sự kích động của tâm trạng vui sướng.

Lục Bình ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô gái. Tuổi tác không lớn, đoán chừng hai mươi, gương mặt trái xoan cổ điển, dáng vẻ dịu dàng nhu tình như nước. Anh ôn hòa mà hỏi.

"Tôi tên là Trần Xuất tân." Hầu gái vui mừng nói.

"Không tồi. Hay cho câu sữa cũ thành mới, là một cái tên rất hay."

"Tôi nhớ kỹ rồi."

Lục Bình, cười nói. Vừa dứt lời, nụ cười trên gương mặt cũng thu liễm lại: "Cô đi xuống trước đi."

"Vâng."

Trên gương mặt trắng nõn của hầu gái Trần Xuất Tân hiện lên một tia hồng nhuận. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Lục tiên sinh, cô không biết liệu mình có làm sai chỗ nào hay không, gương mặt lập tức tái nhợt, vội vàng cúi đầu đáp lại.