Chương 332 - Không Thể Kéo Dài Được
Trong căn nhà thuê chung chật hẹp.
Dưới ánh đèn ố vàng.
Lục Bình vừa tắm xong, trong tay cầm khăn lông khô lau tóc ướt. Lục Bình bắt đầu lấy ra toàn bộ tình báo bắt đầu từ Lý Ngọc Trân, xếp thành một hàng ở trước bàn đọc sách.
"Ài!"
"Hoàn toàn không thể buông được."
Lục Bình khẽ nhíu mày, mặt mày ủ rũ.
Bốn phần tình báo cơ mật màu trắng, sáu phần tình báo cơ mật màu vàng, tổng cộng là 10 túi hồ sơ da bò màu nâu thật dày. Vừa xếp lên bàn, bọn chúng đã lập tức chiếm hết diện tích bàn đọc sách, cũng đã không thể để ở trên vách ngăn trong phòng vệ sinh nữa.
"Đưa những tin tức không quá quan trọng cất giữ ở những chỗ khác? Ví dụ như ngôi nhà của Lý Anh ở cạnh sông?"
Ánh mắt Lục Bình chuyển động, bắt đầu quan sát xung quanh căn phòng ngủ này của mình.
Theo như lý thuyết thì chia nhỏ tình báo ra để cất giấu hẳn là an toàn nhất. Nhưng những thứ này liên quan đến bí mật lớn nhất của anh, anh hận không thể mang theo bên người, cho dù như thế nào đều không yên tâm đặt ở bên ngoài.
"Lúc trước từng xem một bộ phim hoạt hình tên là Death Note."
"Nhân vật chính đã tạo ra một cơ quan sau đó đặt nhật ký vào trong ngăn bàn, chỉ cần bị người ngoài động vào thì cơ quan sẽ được kích hoạt và toàn bộ nhật ký sẽ bị thiêu hủy."
Lục Bình dựa vào lưng ghế, ngửa mặt nhìn về phía trần nhà, chợt nghĩ đến.
Nói làm liền làm.
Anh bắt đầu ngồi ngay ngắn thân thể, dùng điện thoại dự phòng tìm kiếm trên internet, tìm kiếm các phương pháp bố trí cơ quan. Thật lâu sau, anh gãi đầu một cái, đăm chiêu.
⚝ ✽ ⚝
"Thật là khó!"
Lục Bình mắng một tiếng. Lúc đi học, thành tích vật lý và hóa học đều không được coi là rất tốt.
Anh tiếp tục suy nghĩ, chậm rãi hiểu rõ nguyên lý. Anh ghi chép lại đạo cụ cần thiết, chuẩn bị ngày mai mua về.
⚝ ✽ ⚝
Hôm sau.
Đi làm.
Lục Bình đeo mắt kính gọng đen, chen ở trong góc thang máy trong giờ cao điểm buổi tối. Khi cánh cửa thang máy sắp đóng lại, một bàn tay trắng nõn chợt vươn vào bên trong, cánh cửa lại chậm rãi mở ra. Một cô gái búi tóc cao, dáng vẻ hoạt bát cởi mở đập vào đáy mắt. Cô trực tiếp nhìn thẳng vào ánh mắt Lục Bình, nở nụ cười ngọt ngào.
"Không thể kéo dài được."
"Bố cục, nhất định phải bố cục, hơn nữa chính là hôm nay."
Lục Bình dời ánh mắt đi, cúi đầu xuống.
"Tổng giám sát Lâm?"
Chạng vạng tối.
Tan tầm.
Lục Bình đưa bạn gái Trương Oánh Oánh đến tàu điện ngầm. Anh đi ngược lại dòng người, đứng ở trước bậc thang của lối ra.
Tay vừa đưa vào trong ngực chuẩn bị lấy cặp kính gọng vàng ra thay thì chợt nhìn thấy một người phụ nữ trí thức nở nang đẫy đà mặc đồng phục công sở đeo balo lệch vai, sắc mặt có chút nóng nảy. Cô liếc nhìn về phía hành lang xếp hàng thang cuốn, sau đó chạy ngược lại hướng cầu thang.
Lúc cô đi ngang qua bên người, Lục Bình chợt lên tiếng gọi.
Lâm Thu Nguyệt không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay, trong lòng cảm thấy nóng nảy, cũng không biết là bị làm sao nữa, lúc đi làm còn rất tốt nhưng khi tan làm thì lại không thể khởi động nổi. Cô đang vội đến nhà trẻ để đón con gái.
Còn đang suy nghĩ, chợt có tiếng gọi khiến cho Lâm Thu Nguyệt dừng bước lại. Cô nhìn lại theo tiếng thì trông thấy một thanh nhiên bình thường đeo mắt kính gọng đen. Cô liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương, người thiết kế của văn hóa Ngô Minh, sở dĩ có thể nhớ được là bởi vì đối phương có chút tương tự với người thần bí kia.
"Là anh à." Lâm Thu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, đáp.
Nếu như là những đồng nghiệp khác, cô nhất định sẽ không kiên nhẫn đáp lời như vậy. Nhưng đối mặt với Lục Bình, không hiểu sao cô lại không dám qua loa lấy lệ như vậy.
"Vội đi đón con gái sao?" Lục Bình cười ôn hòa đi đến, hỏi.
Đối phương vẫn đang không ngừng nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay.
Sau khi nghe thấy một câu này, Lâm Thu Nguyệt vén rơi tóc rơi xuống trước mặt ra sau tai, đáp lại: "Đúng vậy!"
Vừa dứt lời, Lâm Thu Nguyệt giống như là nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt đột nhiên ngưng lại.
"Vậy thì ngài mau đi đi." Bên tai lại vang lên lời nói của Lục Bình.
Ánh mắt cô ngây ngốc nhìn về phía bóng lưng người kia xách túi công văn rời đi.
Trong công ty, ngoại trừ các lãnh đạo thì không có người nào biết rõ tình huống gia đình của cô cả. Trong ngày thường, cô cũng rất chú ý đến việc bảo vệ quyền riêng tư.
Đi ra từ lối vào tàu điện ngầm, Lục Bình dừng chân, anh ngẩng đầu nhìn về phía con đường đông đúc trong giờ cao điểm buổi tối, khóe miệng giương lên.
Trải qua một đoạn nhạc đệm như vậy, Lục Bình cảm thấy áp lực trong lòng bỗng dưng tiêu tán đi rất nhiều. Anh là một kẻ tục nhân, liều mạng chạy về phía trước còn không phải là vì những thứ này?
Lục Bình chú ý tới chiếc xe con màu đen đậu ở ven đường liền bước đi tới. Lúc này, trước mắt anh hiện ra những lời nói lắp bắp trong chiếc xe Maybach đêm đó:
"Tôi là… Lâm Thu Nguyệt, là trưởng phòng hành chính của công ty, năm nay 33 tuổi, 1m73, cân nặng 62.5kg, C…"
"Tôi từng kết hôn vào ba năm trước, chỉ là chồng tôi đã qua đời vì tai nạn xe cộ vào hai năm trước, có một đứa con gái hai tuổi, nhũ danh là Nữu Nữu, rất đáng yêu, hoạt bát…"