Chương 335 - Nhà Khoa Học Điên Cuồng IQ Cao!
Trong lời nói của đối phương có rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành, Lục Bình nghe mà không rõ, nhưng anh vẫn khẽ nhíu mày. Chỉ cảm thấy trong đó một số từ ngữ mấu chốt, bản thân giống như đã từng thấy qua ở chỗ nào đó rồi. Dựa theo trình độ học vấn dày công tu dưỡng của bản thân, anh không nên cảm thấy quen tai đối với những nội dung y học cao cấp này mới đúng… Tỉ mỉ suy nghĩ một hồi, Lục Bình có chút bừng tỉnh. Anh nhớ là mình từng thấy những từ ngữ liên quan này ở trong thông tin phòng thí nghiệm của Dương Triều Lai.
"Sẽ không thật sự trùng hợp như vậy chứ?"
"Nếu như thật sự có thể nghiên cứu ra một số kỹ thuật mới, kéo dài tuổi thọ cho dòng dõi duy nhất của Lê gia kia…. Nói không chừng gia tộc được bồi đắp qua sáu thế hệ như Lê gia sẽ có thể cứu mạng mình vào lúc mấu chốt.”
Nghĩ đến đâu, Lục Bình lập tức cảm thấy hứng thú.
Nếu như chỉ đơn thuần là trùng hợp thì xác suất đương nhiên là cực thấp. Nhưng nếu như là bởi vì cơ chế đổi mới tình báo ẩn sâu trong bóng tối kia thì nói không chừng sẽ có thể giải quyết dễ dàng.
"Tôi biết rồi." Lục Bình đáp một tiếng.
Giữa hai người lâm vào một khoảng yên lặng ngắn ngủi. Lục Bình là vì không biết nên nói cái gì, Chu Tải Ngôn chính là không dám chủ động lên tiếng…
Anh nâng chén trà lên, thổi thổi lá trà chìm nổi bên trong nước trà một cái, trấn định nhấp một hớp. Chờ Lục tiên sinh thả xuống, Chu Tải Ngôn cũng nâng chén trà lên, nhấp một hớp.
Lục Bình chú ý tới động tác này, cảm thấy có chút buồn cười.
Anh hành động như vậy là để làm dịu bầu không khí lúng túng không biết làm sao này, là vì cố gắng kéo dài càng nhiều thời gian càng tốt. Nghĩ lại thì, Chu Tải Ngôn chắc cũng là như vậy.
"Bất kể là nhân viên bình thường hay là những người quyền quý có giá trị tài sản lên tới chục tỷ, khi cảm thấy mình ở vị trí thấp hơn thì bản chất phản ứng hầu như là không có sự khác biệt."
⚝ ✽ ⚝
"Nhĩ Vi và Mai phu nhân còn đang ở Sơn Thành?"
Lục Bình lại uống một hớp trà. Lúc này, Lục Bình còn chưa thả chén trà xuống đã tùy ý mà hỏi. Anh thầm nghĩ, không thể cứ tiếp tục trầm mặc như vậy được.
Bên trong sảnh tiếp khách, Chu Tải Ngôn nghe nhắc tới vợ con của mình, trong lòng lập tức luống cuống. Hiện tại Trung Hải và trung tâm y tế Thụy Tân rõ ràng là còn chưa an ổn. Dựa theo ý định của ông thì sẽ tiếp tục để cho Nhĩ Vi và phu nhân ở lại Sơn Thành.
Nhưng những lời này của Lục tiên sinh là có ý gì?
Muốn để cho Nhĩ Vi và phu nhân trở về Trung Hải? Làm con tin?!
"Đang ở đó.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
"Sơn Thành là quê ngoại của phu nhân tôi, phu nhân đã nhiều năm rồi không về nhà, đúng là có chút vui đến quên cả trời đất."
Chu Tải Ngôn cố ra vẻ bình tĩnh, cười nói.
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình không nghĩ nhiều như vậy, nhưng anh lại cảm nhận được có chút gì đó khác thường từ câu nói này của Chu Tải Ngôn.
"Để cho bọn họ trở về đi."
Sau một hồi đăm chiêu, chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch thanh thúy, Lục Bình đặt chén trà xuống bàn, thuận thế duy trì vẻ bình tĩnh, hờ hững nói.
"Sau khi quay về, tôi sẽ bảo bọn họ trở về."
Mí mắt Chu Tải Ngôn giật giật. Ông cảm nhận được áp lực từ trong lời nói của Lục tiên sinh, biết không có khả năng từ chối liền trầm giọng nói.
"Nếu Lục tiên sinh không nhắc thì bọn họ cũng sắp phải trở về rồi." Chu Tải Ngôn cười đáp.
Đúng lúc này, quản gia gõ cửa phòng tiếp khác. Dưới cái nhìn chăm chú của hai tầm mắt, cửa gỗ thuận thế bị đẩy ra. Dương Triều Lai đút hai tay ở trong túi áo khoác, vừa quan sát bố cục bốn phía vừa đi vào phòng khách.
Lục Bình quan sát đối phương.
Anh điều chỉnh hô hấp. Bên trong tình báo, thông tin được đánh dấu đặc biệt bao gồm chỉ số IQ của Dương Siêu. Đây là một người có IQ cao hiếm có.
⚝ ✽ ⚝
Hồng Lâu.
Sảnh tiếp khách.
Lục Bình một lần nữa trầm mặc. Ở trước mặt anh, bên tay trái là Chu Tải Ngôn đang ngồi nghiêm chỉnh, xem Lục tiên sinh như thiên lôi sai đâu đánh đó, Lục Bình không nói lời nào đối phương liền không dám tùy ý tiếp lời. Bên tay phải là Dương Triều Lai đầu tóc rối bù vừa ngáp một cái, là dáng vẻ của một nhân viên nghiên cứu có IQ cao tiêu chuẩn. Anh không phải là không đoán được tâm tình hoặc là tai nạn của người khác, chỉ là đơn thuần không muốn làm một chuyện có hiệu quả thấp như vậy.
Sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi, ba người lâm vào một khoảng yên tĩnh.
Lục Bình duy trì nụ cười nhạt, bưng chén trà lên.
Sau một lúc dùng việc uống trà để kéo dài thời gian, Lục Bình âm thầm líu lưỡi. Trong những ngày qua, anh không phải là chưa từng tổ chức bố cục cho ba người. Nhưng bất kể là Tiết Hoa Thanh, hay là Ngô Thì Chương của Hồng Lâu thì đều là cáo già, lão hồ ly, có thể gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Trong toàn bộ tiếu tấu cuộc nói chuyện, anh thường chỉ cần bày tỏ một thái độ, nếu như không nói lời nào thì thái độ sẽ lạnh đi vài phần. Ngô Thì Chương và Tiết Hoa Thanh đều có thể khiến cho người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp.