← Quay lại trang sách

Chương 336 - Lục Bình Gõ Ra Một Dấu Chấm Hỏi!

Lúc trước, Lục Bình không có cảm thấy, đến giờ phút này, anh mới phát hiện bản thân vẫn chưa có năng lực hoàn toàn nắm giữ tiết tấu của một cuộc nói chuyện.

"Đáng chết."

"Đáng lẽ nên chú ý tới sớm hơn mới đúng. Lúc mình vẫn là nhân viên bình thường cũng không thích trò chuyện nhiều với đồng nghiệp, sao đột nhiên có thể có sở trường xã giao được?"

"Điều này sợ rằng sẽ là thiếu sót chết người của mình. Dựa theo logic huấn luyện của thương nhân tình báo, mình không thể nào chưa từng trải qua huấn luyện tương tự như vậy được."

⚝ ✽ ⚝

Hồng Lâu được thiết kế theo phong cách châu u cổ điển.

Trong tầm mắt của Lục Bình, ánh trăng nơi xa tĩnh lặng như nước, xuyên qua ban công hình vòm, chiếu xuống tấm thảm lông cừu, tĩnh lặng mà mỹ lệ, nhưng lại có chút đượm buồn… Lục Bình áp những suy nghĩ miên man xuống, Lục Bình nhìn thẳng về phía hai người trước mặt. Anh hiểu rằng không thể để cho cuộc đối thoại tiếp tục trầm mặc được nữa.

"Tiến sĩ Dương, ngài là một người thông minh." Lục Bình bắt chéo hai chân, cười nhìn về phía Dương Triều Lai.

"Tôi không giống với những người mà ngài từng tiếp xúc trước đây, mục đích của chúng tôi cũng khác nhau. Tôi đến để giúp đỡ ngài."

Giọng điệu Lục Bình ôn hòa, ung dung đọc lại văn án.

Sau khi nói ra, hô hấp của anh như chậm lại. Dưới dáng vẻ thần bí và nụ cười hờ hững chính là đang chăm chú quan sát biểu cảm của đối phương. Câu nói này không nên được nói ra vào lúc này, bởi bầu không khí còn chưa được tạo dựng, nhưng thật sự là không có biện pháp nào.

Tiếng nói vang lên, đúng như dự đoán, Dương Triều Lai nâng mắt lên.

"Khoa học, nghiên cứu, không nên bị độc quyền."

Lục Bình thu liễm nụ cười, lộ ra vẻ nghiêm túc. Những lời này không phải là văn án cho Lục Bình sáng tác, mà là tiếng lòng của vị tiến sĩ Dương Triều Lai này ở bên trong tình báo.

Dương Triều Lai ngồi thẳng người dậy.

"Từ lúc tiến sĩ Dương nghiên cứu về phần tử sinh học và khoa học máy tính tại Đại học Princeton, chúng tôi đã chú ý tới ngài."

"Ngài lúc đó đã từ chối lời mời của giáo sư Beck, điều này khiến cho chúng tôi thở phào nhẹ nhõm."

Lục Bình trầm giọng nói.

Thật thật giả giả.

Anh biên soạn ra một lời bịa đặt.

Mà để có thể thản nhiên và bình tĩnh nói ra những lời bịa đặt này cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Dưới gương mặt nghiêm túc của Lục Bình, tốc độ đập của tim đang không ngừng tăng nhanh.

"Cho nên, lập trường của các người là gì?"

Dương Triều Lai nghe vậy thì trợn to hai mắt. Ông bắt đầu thở dốc, sau đó hơi thở dần trở nên kịch liệt, thân thể căng thẳng, siết chặt nắm đấm, cao giọng hỏi.

Lúc ông còn là nghiên cứu sinh ở nước ngoài thì đã nhanh chóng bộc lộ tài năng của mình trong giới nghiên cứu khoa học. Dựa vào chỉ số thông minh siêu cao và đầu óc nghiên cứu khoa học cực kỳ nhạy bén, ông đã nghiên cứu ra rất nhiều thành quả với tốc độ cực nhanh. Mà cũng chính là vào lúc này, ông lại phát hiện ra một chân tướng khiến cho lòng mình sợ hãi! Chân tướng liên quan đến cái thế giới này!

Giống như là… sống ở bên trong thế giới Truman!

Toàn bộ giới học thuật hàng đầu đều được bao phủ bởi một thế lực mà ông không rõ, bao gồm cả giáo sư Gary Conrad mà ông tôn kính nhất, người từng giành được giải Nobel…

Ông đã từ chối!

Ông điên cuồng chạy trốn… Nhưng mà, từ Hoa Kỳ cho đến châu u, tại các trường học khác nhau, các sở nghiên cứu khác nhau, ông đều nhận được lời mời giống nhau!

Mỗi một người, mỗi một vị giáo sư, mỗi vị giáo viên dường như đều nhìn chằm chằm vào ông với một nụ cười quỷ dị!

"Chúng tôi vẫn luôn chú ý tới ngài."

"Cho dù…Ngài trầm luân."

Lục Bình phát hiện phản ứng của nhân viên nghiên cứu IQ siêu cao này còn kịch liệt hơn những gì mình nghĩ.

Nhìn thấy tình huống như vậy, Lục Bình bắt đầu đẩy thuyền theo bản năng, càng ngày càng tiến vào trạng thái biểu diễn. Anh ngồi thẳng người, cả người tựa như có một cỗ lực lượng. Anh nhìn chăm chú vào Dương Triều Lai, trầm giọng nói ra, ngoài ra còn cố ý nhận mạnh hai chữ ‘trầm luân’.

Sau khi nghe thấy lời nói của vì Lục tiên sinh này, trên trán Dương Triều Lai không khỏi toát ra mồ hôi, siết chặt nắm đấm.

Chỉ lác đác mấy câu này dường như đã vạch trần tất cả bí mật của Dương Triều Lai.

Ông thống hận nhất chính là loại cảm giác này, thế giới trước mắt không phải là thế giới mà ông nhìn thấy. Ngẩng đầu nhìn lên, vùng trời này, đám mây xanh thẳm kia dường như đều được phủ lên một lớp màn che.

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình không tiếp tục nói nữa. Anh phát hiện ra sự bài xích từ trên người đối phương, ý thức được hình như mình đã có chút quá lời.

"Cho nên…"

"Các người là phe đối địch với ‘Tha’?"

Trong sảnh tiếp khách, hai cặp mắt đối nhau.

Tâm trạng của Dương Triều Lai dần dần bình phục, ông nhìn thẳng vào mắt Lục Bình, chợt nở nụ cười.