Chương 340 - Đinh Thanh Bóp Cò!
Hô!"
"Rốt cuộc có được hay không…"
Trong căn nhà thuê chung chật hẹp.
Sau khi Lục Bình trở lại, tắm đơn giản một chút rồi ngồi xuống trước bàn đọc sách.
Trước mặt là một dải nguồn điện hiệu Bull, găng tay, kéo, và đủ loại pin khác nhau.
Anh cẩn thận nhìn điện thoại di động một lần cuối, trên màn hình là một loạt câu hỏi tìm kiếm:
[ Dây trung tính là gì?]
[ Làm thế nào để dẫn đến đoản mạch? ]
[Đoản mạch là hiện tượng dây mang điện và dây trung tính, dây mang điện và dây nối đất của mạch điện gặp nhau, khiến cho dòng điện tăng đột ngột và lớn. Khi xảy ra đoản mạch, nhiệt độ và nhiệt lượng cao sẽ được sinh ra ngay lập tức, khiến cho kim loại của dây bị nóng chảy...]
Lại nhớ tới một số biện pháp mà tiến sĩ Dương Triều Lai cung cấp cho mình.
"Bắt đầu."
Lục Bình đeo găng tay cách nhiệt lên.
Anh đầu tiên là dùng kéo cắt ngắn dây điện trên dải điện, lột lớp ngoài đi, Lục Bình nhéo từng dây nhỏ để phân biệt đâu là dây trung tính, dây dẫn điện và dây nối đất.
[ Két ——]
Lục Bình nín thở, động tác nhẹ nhàng nối dây trung tính, dây dẫn điện với nguồn điện. Chỉ vừa va chạm với nhau, điện hồ thoáng qua, phát ra âm thanh điện lưu rất nhỏ.
Tiếp tục!
Lục Bình rút khăn giấy ra, lau một chút sau đó lại tiếp tục nối nó với nguồn điện.
Chỉ nhìn thấy, điện hồ xẹt qua, khăn giấy rất dễ bị nhiệt độ cao đốt cháy… Ngọn lửa bé nhỏ xuất hiện ở trong đáy mắt của Lục Bình.
"Hắc!"
"Ha ha!"
Thành công nhỏ bé khiến cho tim Lục Bình đập rộn lên, sinh ra cảm giác vui sướng và cảm giác thỏa.
Anh rảo bước đi về phía tủ sách, rút ra một phần tình báo, tách tài liệu ra khỏi túi hồ ra da bò màu nâu đen…Lục Bình tiếp tục tiến hành thí nghiệm, khi dây trung tính, dây mang điện và dây nối đất đan vào cũng một chỗ, [ Két ——], điện lưu thoáng qua, nhưng toàn bộ tập hồ sơ vẫn tỏa ra vẻ cứng rắn lạnh lẽo.
"Quả nhiên có hiệu quả cách nhiệt."
"Thử lại với tình báo cụ thể lần nữa, lựa chọn kia một cái đi. Đúng rồi, dùng tình báo của Tạ Yến Thanh, giá trị tình báo của đối phương là thấp nhất.”
⚝ ✽ ⚝
"Cái quỷ gì vậy?"
"Cho nên, tình báo này nhìn qua thì giống như là giấy A4 bình thường, nhưng tài liệu cụ thể vẫn có tính chịu nhiệt rất cao?"
⚝ ✽ ⚝
Cùng lúc đó.
Trong màn đêm.
Tập đoàn vận tải Trung Hải, phòng làm việc trên tầng cao nhất.
Đinh Thanh ngồi ở trên ghế, giày da dưới chân dẫm lên mép bàn gỗ, chỉ hơi dùng lực một chút, cái ghế đã nghiêng lên.
Anh hút một điếu thuốc.
Tàn thuốc còn chưa rơi xuống, ngoài cửa đã truyền đến tiếng huyên náo. Anh nhìn chăm chú về phía cánh cửa với vẻ mặt không có chút cảm xúc nào… Chỉ nghe ‘Phịch’ một tiếng, cửa văn phòng bị đẩy ra, nhân viên công tác đặc biệt của tổng đàn xông vào, xuất hiện ở trong tầm mắt của Đinh Thanh.
"Đinh tiên sinh."
"Tông Trưởng muốn gặp anh."
Người đàn ông trung niên vóc dáng to lớn đi tới trước mặt Đinh Thanh. Anh ta vừa đến gần, ánh đèn trước mặt Đinh Thanh đã bị che đậy hơn một nửa. Giọng nói giống như là sấm rền vang dội ở bên tai.
"Tông Trưởng muốn gặp tôi?"
"Tôi đương nhiên là phải đi…"
Đinh Thanh thả chân xuống, bày ra vẻ mặt không thèm đếm xỉa, đáp lại với giọng nói ôn hòa. Thân thể anh hơi nghiêng về phía trước, làm bộ muốn đứng dậy… Tay thì lại thò xuống mép bàn, không biết là rút súng ra từ nơi nào. [ Phanh ——] một tiếng, cò súng bị bóp, viên đạn bắn ra giống như là ngọn lửa từ trong họng súng đen ngòm.
Trong phòng làm việc ở tầng cao nhất. Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ thủy tinh rơi xuống đất, ánh vào phía trước chiếc bàn gỗ.
Đinh Thanh duy trì dáng vẻ giơ tay lên, cầm súng, nhắm họng súng vào người đàn ông trung niên. Đêm đầu xuân vẫn còn có chút lạnh lẽo, sau khi viên đạn bắn ra họng súng không ngừng có khói mù màu trắng bay lên.
Tách!
Sau khi xông vào trong phòng, sắc mặt của người chấp hành đến từ tổng bộ lập tức thay đổi. Đám người đồng loạt giơ súng, từng họng súng đen ngòm nhắm ngay vào Đinh Thanh từ các phương hướng khác nhau.
"Đinh gia!"
"Không có sao chứ?!"
"Bỏ súng xuống! Các người muốn làm gì?!"
Bên ngoài, một phần đội ngũ an ninh của Đinh Thanh xông vào.
Bầu không khí càng ngày càng trở nên căng thẳng, giống như là thùng thuốc nổ, chỉ cần một chút lửa sẽ có thể đốt cháy mọi thứ trước mặt.
Viên Lợi Quân- người từng là anh em với Đinh Thanh nhưng hiện tại lại bị xem là công cụ chuộc tội trợn tròn đôi mắt, gầm hét lên. Anh ta đưa tay vào trong ngực, giống như là một tiếng tín hiệu, tất cả mọi người đều móc súng ra, nhắm họng súng vào ngay người chấp pháp của tổng đàn.
Giằng co!
Hai bên bắt đầu tiến vào một loại trạng thái giằng co!
"Đinh tiên sinh, anh muốn chống lại mệnh lệnh của hội tông lão sao?"
Viên đạn xuyên qua xương bả vai phải, máu tươi thấm ướt quần áo. Đưa tay sờ lên vết thương một chút, cảm nhận được viên đạn cách chỗ hiểm chỉ có một tấc. Người đàn ông trung niên cao to trừng mắt nhìn chằm chằm Đinh Thanh, trầm giọng chất vấn nói.
"Làm sao có thể chứ?" Đinh Thanh vừa nói vừa giơ súng lên.