← Quay lại trang sách

Chương 339 - Tôi Có Thể Hỏi Ngài Một Vấn Đề Được Không?

Với tư cách là bên bảo đảm, bên chứng kiến và hợp tác, chúng tôi sẽ sử dụng tất cả các nguồn tài nguyên và lực lượng có thể điều động để duy trì mục đích hợp tác…"

Lời này giống như là một lời thề, lại giống như là một lời cảnh cáo.

Viện trưởng Chu Tải Ngôn nuốt nước miếng một cái, lòng bàn tay đang đổ mồ hôi. Nhưng cùng lúc đó, tâm trạng của ông đã ổn định hơn rất nhiều dưới từng câu hứa hẹn này.

Tiến sĩ Dương Triều Lai đẩy gọng kính một cái, trong mắt như có một ngọn lửa đang bùng cháy và chập chờn.

⚝ ✽ ⚝

Trong thư phòng cổ điển.

Hai mắt của Ngô Thì Chương vẫn đang khép chặt, thân thể căng thẳng, ngay cả hơi thở đều trở nên dồn dập.

Không biết là đã nhìn thấy cái gì, ông giống như là đang giãy giụa, đột nhiên thoát khỏi từ trong ác mộng và mở mắt ra, sâu trong ánh mắt khó nén nổi sự kinh hãi và sợ hãi.

"Tiến sĩ Dương."

"Tôi có thể hỏi ngài một vấn đề được không?"

Sảnh tiếp khách.

Lúc đề tài câu chuyện đi về giai đoạn cuối, Lục Bình còn đang suy nghĩ về kiến thức vật lý cấp ba. Anh chợt nhìn về phía Dương Triều Lai, trên mặt mang theo nụ cười khiến người ta đoán không ra, hỏi.

"Lục tiên sinh, ngài nói đi…"

Lời nói bất thình lình của Lục Bình khiến cho người từng được giới học thuật đánh giá cao là Dương Triều Lai trở nên nghiêm túc. Ánh mắt sáng rực nhìn về phía Lục tiên sinh, trầm giọng nói.

Chu Tải Ngôn ở bên cạnh nghe vậy, tâm trạng vừa buông lỏng lại đột nhiên treo lên lần nữa. Thân thể của ông đang vô cùng căng thẳng, không dám chen miệng, chỉ thả nhẹ hô hấp, chăm chú tinh thần chú ý lắng nghe vấn đề của Lục tiên sinh.

Chu Tải Ngôn tiếp xúc với Lục tiên sinh sớm hơn Dương Triều Lai, mỗi lần đối phương thể hiện năng lực của mình đều khiến cho ông phải chấn kinh. Thật giống như cách một tầng sương mù, vĩnh viễn không thể trông thấy biên giới của đối phương.

"Lựa chọn lúc này, vào giờ phút quan trọng này để hỏi vấn đề…" Chu Tải Ngôn nghĩ thầm.

"Dương tiến sĩ, làm thế nào để kết hợp dây trung tính và dây sống để có thể tạo ra hiệu quả đoản mạch hiệu quả nhất?"

Lục Bình cân nhắc từ ngữ, duy trì nụ cười, dùng giọng điệu ôn hòa mà hỏi.

Anh vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.

"..." Tiến sĩ Dương Triều Lai.

"..." Viện trưởng Chu Tải Ngôn.

Sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi, vẻ mặt của hai người lần lượt trở nên nghiêm túc, không ngừng suy nghĩ về thâm ý trong lời nói của Lục tiên sinh.

Không lâu sau, tiến sĩ Dương Triều Lai bắt đầu nghiêm túc trả lời câu hỏi của Lục tiên sinh.

"Thì ra còn có thể làm như vậy. Tôi nhớ kỹ rồi, cám ơn tiến sĩ Dương." Lục Bình bày ra dáng vẻ chợt hiểu ra, sau đó cười nói.

"Không… Không cần."

Trong lòng Dương Triều Lai vẫn còn đang suy ngẫm về thâm ý của câu nói kia, nghe thấy đối phương nói cảm ơn liền vội đáp lại.

⚝ ✽ ⚝

"Thời gian cũng đã trôi qua kha khá rồi, chúng ta nên đi qua đó thôi. Nếu không chờ đến lúc khách của Lục tiên sinh rời khỏi rồi mà người làm chủ như tôi vẫn còn không ra mặt, thì mặt mũi này sẽ có chút quá khó coi."

Ngô Thì Chương thở ra một hơi, đứng lên, nói với nữ quản gia trong bóng tối.

Nói xong, ông liền đẩy cửa phòng ra, giẫm ở trên thảm đỏ trong hành lang. Bên ngoài cửa phòng tiếp khách, quản gia và giúp việc của Lục tiên sinh đang canh giữ. Sau khi nhìn thấy Ngô gia đến gần, bọn họ đồng thời khom người, sau đó, bọn họ cũng không hề tránh ra mà là nói rõ với Ngô gia rồi cầm hai thanh gỗ treo ở bên cửa lên gõ một tiếng. Sau khi nhận được sự đồng ý, mới bước vào bên trong phòng hỏi thăm ý kiến của Lục tiên sinh.

Tại Hồng Lâu, vũ cơ, nữ giúp việc, quản gia cấp bậc bình thường cho dù được tặng cho chủ nhân thì người nắm giữ giàu sang của bọn họ trên thực tế vẫn là Ngô gia. Nhưng đến cấp bậc như Lục tiên sinh, ba người vũ cơ Du Nhạn và quản gia Trần Sơ Tân đều cực kỳ hiểu rõ, nguồn gốc địa vị của bọn họ đã đổi từ Ngô gia thành Lục tiên sinh.

"Ngô gia, chủ nhân bảo ngài tiến vào."

"Cám ơn." Ngô Thì Chương nho nhã gật đầu cười nói.

Lúc Ngô Thì Chương tiến vào, trận bố cục do Lục Bình tổ chức tối nay cơ bản đã kết thúc. Không lâu sau, Ngô Thì Chương đi theo bên cạnh Lục tiên sinh, lần lượt tiễn hai người kia vào trong xe.

"Đúng lúc tôi cũng có chút mệt mỏi rồi."

Đứng trên thảm đỏ dưới tầng một, dưới ánh đèn thủy tinh rộng lớn, Lục Bình xoay người, liếc nhìn ánh đèn xa hoa mà tráng lệ phương xa, và sảnh tiếp tân giống như một tòa lâu đài nổi bật ở dưới ánh đèn. Ánh sáng chiếu xuống gương mặt, anh ngáp một cái, nhìn về phía Ngô Thì Chương bình tĩnh nói:

"Hôm nay chỉ tới đây thôi." Nói xong, Lục Bình tiếp tục nói.

"Tôi tiễn Lục tiên sinh."

Ngô Thì Chương chú ý tới sự thay đổi về thái độ của Lục tiên sinh. Ông vẫn lộ ra nụ cười nhiệt liệt, cẩn thận tỉ mỉ duy trì vẻ cung kính và đáp lời.

Sau khi đưa Lục tiên sinh lên xe và đưa mắt nhìn chiếc xe di chuyển qua tượng đài phun nước, lái ra khỏi trong viên Hồng Lâu, ông cắm hai tay trong túi, quay người đi lên lầu.