Chương 342 - Thật Là Tốn Sức!
Thanh niên lái xe cũng là tâm phúc của Đinh Thanh, đối phương không nói một lời, chỉ là nhìn chằm chằm về con đường phía trước không chớp mắt.
"Còn chưa tới mức phải nhờ Lục tiên sinh giúp đỡ." Đinh Thanh trầm giọng nói.
"Huống hồ…"
"Dựa vào mạng lưới tình báo của Lục tiên sinh, sợ rằng lúc đám Trưởng lão tại tổng bộ muốn gặp tôi thì đối phương cũng đã nhận được tin tức."
Đầu ngón tay đang gõ khung cửa sổ chợt dừng lại.
Đinh Thanh hất mái tóc hơi xoăn rơi xuống trước trán sang một bên, suy nghĩ một lúc rồi trầm ngâm nói.
Anh là tin tưởng Viên Lợi Quân, nếu không đã không để đối phương lái xe cho Lụ tiên sinh rồi.
"Người cầm quyền chỉ cần người có thể giải quyết vấn đề, mà không phải là kẻ kí sinh cần hắn ra tay giải quyết vấn đề."
"Chúng ta lộ ra giá trị càng cao thì mới có thể nhận được nhiều tài nguyên hơn."
Đinh Thanh nói ra. Chuyến đi đến từ đường này là bị tông lão hội mời đi, là họa không phải phúc, sinh tử khó liệu… Nhưng còn chưa phải lúc bị buộc đến tuyệt cảnh.
"Phốc…"
"Ha ha ha!"
Đinh Thanh chú ý tới sự lo lắng trong ánh mắt của Viên Lợi Quân, trên gương mặt bất cần đời bỗng lộ ra nụ cười khoa trương, cười rất kịch liệt, rất điên cuồng, thậm chí là cười ra nước mắt.
"Lợi Quân."
"Không cần lo lắng, Lục tiên sinh còn cần tôi, nếu thật sự là chiến trận kia thì Lục tiên sinh sẽ ra tay!"
Thật lâu sau, khóe miệng Đinh Thanh giương cao, nâng cao giọng.
Lục tiên sinh chính là niềm tin và sự đảm bảo lớn nhất của Đinh Thanh.
⚝ ✽ ⚝
Dưới cùng một ánh trăng.
Trong căn nhà thuê chung chật hẹp.
"Nếu tăng nhiệt độ lên thì vẫn có thể bốc cháy."
Lục Bình ngồi ở phía trước một đống linh kiện.
Anh nhìn chằm chằm vào trang tình báo bị đốt cháy, ngọn lửa đang không ngừng khuếch tán. Trong đôi mắt phản chiếu ánh lửa rực rỡ: "Nhưng mà, tốc độ bùng cháy như này không phải là quá chậm rồi hay sao?"
"Nếu như bị người khác phát hiện, sợ là món ăn cũng đã lạnh rồi."
Lục Bình gãi đầu một cái.
Lúc còn đi học vật lý đã là môn học khiến cho anh phải đau đầu, hiện tại đã tốt nghiệp được mấy, tri thức vật lý còn sót lại sợ rằng còn không bằng một học sinh cấp hai.
"Tốn sức!"
"Thật là tốn sức!"
"Còn không bằng đi đối mặt với các đại lão…"
Huyệt thái dương của Lục Bình căng đau, không ngừng mắng mỏ.
Bên ngoài cửa sổ chính là đường chân trời của thành phố Trung Hải phồn hoa nhất.
Ánh trăng tựa như lưỡi hái vừa vặn treo nghiêng ở trên đỉnh tháp truyền hình.
Keng keng keng…
Chuông điện thoại di động đặt ở trước khay trà vang lên. Người đàn ông nhã nhặn nhận nghe điện thoại, sau khi kết thúc cuộc nói chuyện thì cười nhìn về phía người đàn ông trung niên có vẻ mặt phúc hậu đang ngồi ở trước mặt, ôn hòa nói:
"Tôi nhận được tin tức, nói là Hội tông lão mời Đinh Thanh đi qua."
Anh ta vừa mới nói xong lời này, người đàn ông trung niên kia liền giơ tay lên, để cho nữ minh tinh tuyến hai đang xoa bóp ở phía sau lưng dừng động tác lại, ý cười bên trong ánh mắt cũng nồng đậm hơn rất nhiều:
"Nói chi tiết một chút đi."
"Vị Thanh nhị gia diễn 5 năm kia, không phải là một người tốt tính. Tông Trưởng bảo Trương Dũng đến mời anh ta, anh ta liền nổ súng bắn thủng xương bả vai của Trương Dũng."
Người đàn ông nhã nhặn lịch sự tựa như cười mà không phải cười nói.
"Từ sau khi Đinh Thanh lên nắm quyền đã mang đến lợi ích khổng lồ cho tổng bộ. Nhưng mà, trong giới đều đang có tin đồn rằng Thanh gia của Tào Môn đã đi theo đại lão mới, ai còn biết rõ Thanh gia là Tào Môn? Chỉ là một tên ăn cây táo rào cây sung!"
"Tông Trưởng có thể nhẫn nại đến lúc này đã quá cho Đinh Thanh mặt mũi rồi." Người đàn ông trung niên trầm giọng nói.
"Ha ha ha ha!"
Người đàn ông lịch sự cười ra tiếng, sau khi dừng lại thì đẩy gọng kính phía trước sống mũi một cái, cười nhẹ nhàng rồi đối diện với ánh mắt của người sau:
"Lão Hàn, anh là người am hiểu mấy trò như thêm dầu vào lửa nhất. Tôi đoán tin tức sôi sùng sục này sợ là không thể thiếu công lao của anh."
Tổng bộ Tào Môn chia làm bốn nhánh, theo thứ tự là giải trí, tài chính, bất động sản, và vận tải biển. Hai người bên trong văn phòng này, người đàn ông lịch sự chính là người chấp chưởng tài chính của Tào Môn- Tôn Thủ Thành, người đàn ông còn lại chính là người chấp chưởng giới giải trí của Tào Môn- Hàn Đông Hải.
"Đừng ngồi nữa."
"Đi đi đi, chúng ta đến từ đường xem náo nhiệt đi."
Hàn Đông hải đứng lên, nở nụ cười rồi nói.
Bốn người phát ngôn cạnh tranh với nhau, lục đục với nhau, mỗi người đều đang ngó chừng cái vị trí Tông Trưởng kia. Có thể kéo một người xuống nước thì không có ai sẽ mềm lòng cả.
⚝ ✽ ⚝
Một bên khác.
Người phát ngôn ngành bất động sản- Ba Nham ngồi ở bên trong chiếc Rolls Royce xa hoa. Anh ta đeo một chiếc nhẫn đá quý màu xanh đậm, sau khi nhận nghe điện thoại thì cũng bảo tài xế thay đổi hành trình, hướng về phía từ đường.