← Quay lại trang sách

Chương 343 - Đinh Thanh, Quỳ Xuống!

Đến gần sông lớn, bên trong một khu vực được bao quanh bởi các tòa nhà cao tầng, từ đường uy nghiêm xưa cũ từ an tĩnh tọa lạc, ánh đèn dịu dàng chiếu sáng bốn phía.

Đoàn xe màu đen khiêm tốn lái vào.

Rất nhanh, chủ xe dừng lại ở trước cửa. Đinh Thanh đút một tay ở bên trong túi, ngẩng đầu đánh giá từ đường này. Đây là tòa kiến trúc quan trọng nhất của Tào Môn, đã từng trải qua vô số mưa gió gian khổ từ thế kỷ trước, thời điểm nguy hiểm nhất, từ phía từ đường còn bị bao vây, toàn bộ Tào Môn bấp bênh trong mưa gió, chỉ cần đợt sóng lớn hơn chút nữa thì rất có thể sẽ bị lật tung…

"Đinh tiên sinh."

"Mời."

Trương Dũng rảo bước, nhìn về phía Đinh Thanh, trầm giọng nói.

"Các người chờ ở đây."

Đinh Thanh nói với Viên Lợi Quân. Nói xong, anh đi theo bên cạnh người đàn ông Trương Dũng, đứng ở trước cửa gỗ màu đen. Trương Dũng nắm vòng cửa, âm thanh gõ cửa vang dội ở bên tai. Chỉ nghe thấy một giọng nói khàn khàn như tiếng quạ kêu vang lên: "Vào đi…"

Cửa được đẩy ra dưới tiếng cót két.

Sân trong không lớn, lát gạch đá xanh.

Từ đường nằm ở chính giữa trục trung tâm, được thắp nến, nhìn có vẻ như đèn đuốc sáng ngời.

Đinh Thanh đi xuyên qua sân, ánh nến ánh vào gương mặt anh. Anh nhìn chăm chú vào cảnh tượng bên trong từ đường. Tông Trưởng đang ngồi ở trên cao, trên người mặc trường bào màu đen. Đám trưởng lão thì ngồi ngay ngắn ở hai bên. Bọn họ đều nghiêm mặt, đồng thời dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn chăm chú về phía anh… Trên các cây cột ở hai bên từ đường còn được khắc những lời khiển trách và cảnh cáo:

"Sư đồ giống như tình cha con, đạo nghĩa đồ đệ kế thừa sư phụ."

"Vứt bỏ quá khứ, gia nhập môn hạ khác, đoạn tuyệt tông mạch, tội không nhẹ."

Phía trước từ đường, Tông trưởng đang dựa lưng vào vách tường bài vị chiếm một vách tường. Dưới ánh nến và hương nhang, Tông Trưởng Ông Đức Lâm đã thể hiện rõ uy thế gia trưởng to lớn của mình.

⚝ ✽ ⚝

"Hô!" Đinh Thanh hít một hơi thật sâu.

Anh biết rõ, bốn phía của gian từ đường này có không ít quyền sư tương tự như lão Lý. Muốn lấy tính mạn của anh có thể nói là dễ như trở bàn tay.

Vượt qua cánh cửa.

Tuy nhiên, mới chỉ bước vào bên trong, ông lão phúc hậu tóc hoa râm ngồi ở bên tay trái Tông Trưởng đã mở mắt ra, tiếng quở trách giống như sấm sét thẩm phán lập tức nổ vang:

"Đinh Thanh!"

"Ra mắt tiền bối tổ tông, còn không quỳ xuống?!"

Gương mặt Đinh Thanh không cảm xúc, mí mắt khẽ run.

Anh có biết vị trưởng lão này, cùng xuất thân từ nhánh vận tải biển, có quan hệ không tệ với Viên Thái Bình. Sau khi loại bỏ Viên Thái Bình và con rể của đối phương liền đắc tội với đối phương.

Nhưng bây giờ, đối phương dùng tiền bối tổ tông để đè ép anh, anh không có cách nào phản kháng. Bên trong quy tắc của Tào Môn, quan trọng nhất chính là không cho phép khi sư diệt tổ… Nói anh ta loại trừ Viên Thái Bình là để sống sót thì miễn cưỡng còn nghe được.

Đinh Thanh nâng ánh mắt lên, trong tầm mắt, tất cả trưởng lão đều ngồi ngay thẳng nhìn chằm chằm vào mình.

Ra oai phủ đầu.

Đây là muốn chèn ép khí thế của anh trước.

Anh rũ hai tay xuống, đầu ngón tay hơi cong lên… giống như là muốn nắm chặt nắm đấm, chỉ nhẹ run rẩy sau đó liền buông ra.

Đinh Thanh lùi ra sau một bước, hai đầu gối hơi cong lại, giống như không thể quỳ được, nhưng ngay sau đó, phịch —— hai đầu gối mạnh mẽ quỳ ở trên nền gạch xanh.

Nền gạch xanh không ngừng truyền đến một loạt cảm giác lạnh lẽo.

Đúng lúc này, vẫn là vị trưởng lão Lữ Khánh Lộc kia, ông ta đang muốn nói chuyện thì cửa gỗ từ đường lại lần nữa bị gõ vang. Cấp dưới mặc đồ đen nhanh chóng tiến vào, nói chút gì đó, sau đó Tông Trưởng cao giọng nói đi vào.

Người phát ngôn của ba chi nhánh còn lại lần lượt rảo bước đi vào.

Bọn họ vừa trông thấy Đinh Thanh đang quỳ ở chính giữa thì đều nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy ý cười ẩn giấu ở trong mắt đối phương.

Trong lòng bọn họ, mối uy hiếp đến từ Đinh Thanh coi như là đã bị loại bỏ. Nhưng nếu như có thể đánh chết Đinh Thanh ở trong từ đường tối nay thì sẽ là chuyện không thể tốt hơn. Con người này có thể diễn với Viên Thái Bình 5 năm, ngay cả lão hồ ly kia đều có thể lừa gạt được. Thật sự là khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.

"Các người đã tới."

"Đúng lúc, ngồi ở bên cạnh và quan sát đi."

Ông Tông trưởng nâng chén trà lên, thổi thổi một chút rồi nhấp một miếng nhỏ, không nói gì.

Lúc này, bên tay trái của ông ta, Lữ Khánh Lộc trưởng lão nhìn ba người một cái, dùng giọng nói khàn khàn nói ra.

"Đinh Thanh, cậu có biết chúng tôi xử lý mấy kẻ ăn cây táo rào cây sung như thế nào không?"

Ông Tông Trường buông ly trà xuống, nhìn về phía Đinh Thanh, ôn hòa nói.

"Đương nhiên là biết rõ."

"Nói một chút đi."

"Thổi đèn, móc mắt; chặt cành, chặt hai tay hai chân; còn có…chém đầu, róc thịt, ba đao sáu lỗ."

Đinh Thanh quỳ dưới đất, bình tĩnh nói ra.

"Cậu biết liền tốt." Ông Tông Trưởng gật đầu, trầm giọng nói.

"Nếu đã như vậy rồi, cậu có nhận tội không?"

Ánh mắt sáng rực của ông ta nhìn chằm chằm vào Đinh Thanh, giọng nói uy nghiêm nổ vang ở giữa từ đường.

Hai bên trái phải, trước ghế bành, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú về phía Đinh Thanh đang quỳ…