← Quay lại trang sách

Chương 344 - Kết Quả Xấu Nhất

Trong từ đường, bầu không khí sâm nghiêm đạt đến đỉnh điểm! Nếu như là người bình thường, chỉ sợ vừa bị trấn áp một cái thì đã nói không nên lời rồi, cho dù không có vấn đề gì thì cũng phải nhận phạt!

Đinh Thanh ngẩng đầu, đối diện với cái nhìn chăm chú của Tông Trưởng. Anh không có đáp lời, chỉ để hai tay xuống đất, khép mắt lại, cung kính dập đầu. Anh dập đầu cung kính bái lạy các bài vị bên trong từ đường một cách cẩn thận tỉ mỉ!

Sau khi dập đầu ba cái, Đinh Thanh mở mắt ra, anh đứng lên dưới ánh mắt của mọi người, đưa tay phủi phủi đầu gối và hai chân.

Anh quỳ tổ tông, thực hiện xong quy tắc. Hiện tại, anh phải đứng lên, quỳ dưới đất nói chuyện, nào còn có phần cho anh nói chuyện?

"Ài!"

"Rốt cuộc là dạng tồn tại nào lại núp ở phòng bếp và trộm khói dầu nhà bếp chứ?"

Trong căn nhà thuê chung chật hẹp.

Lục Bình đẩy cửa phòng ra, anh đứng ở trước cửa một lúc lâu, chú ý tới trong phòng ngủ của bạn cùng phòng chị Mẫn Đan chỉ truyền ra ánh sáng yếu ớt, chắc là chỉ mở đèn ngủ. Anh tiếp tục ngưng thần lắng nghe… nghe thấy tiếng vang vụn vặt, đoán chừng là đang nằm ở trên giường lướt video ngắn. Anh không có bật đèn, nhẹ nhàng bước về phía phòng bếp.

Trong ánh đèn như hoàng hôn, Lục Bình cuốn tay áo lên, nhón chân không ngừng cạo khói dầu vào trong bát sứ.

Bẩn thỉu!

Bóng nhờn!

Và mùi khó ngửi khiến cho Lục Bình nhíu mày.

"Ọe…"

Lục Bình che cuống họng, nôn ọe chừng mấy tiếng, sau đó nhổ vào trong bồn một bãi nước miếng. Anh đưa tay tháo miệng máy hút mùi ra, đưa muỗng vào trong đường ống, múc ra một bát sứ đầy khói dầu. Lúc này, hai tay Lục Bình đều dính đầy vết dầu mỡ… Vẻ mặt đầy sự ghét bỏ, bóp mấy lần xà phòng rửa bát, rửa đi rửa lại mấy lần.

"Nếu để cho mấy người Đinh Thanh, hoặc là Lý Ngọc Trân biết mình đang làm gì… sợ rằng sẽ rất thú vị."

Mở vòi nước lên, Lục Bình nhìn hai tay của mình, không biết nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ ra nồng đậm nụ cười, thì thầm tự nói.

Đúng lúc này, sau lưng, cửa phòng ngủ chính đối diện với phòng khách an tĩnh bị đẩy ra. Ánh đèn bên trong nhà sáng lên, ánh sáng dịu dàng rải vào phòng khách, thậm chí là phòng bếp, phác hoạ ra thân ảnh của Lục Bình.

Lục Bình nghe thấy động tĩnh, động tác dừng lại, thân thể căng thẳng. Tiếng bước chân không ngừng vang lên ở bên tai, không ngừng đến gần.

"Bình Tử?"

"Nửa đêm, cậu làm cái gì vậy?"

Giọng nói lười biếng vang lên ở phía sau lưng.

Lục Bình nghiêng đầu nhìn lại. Chỉ nhìn thấy, chị Mẫn Đan mặc một chiếc váy dài màu đen, đi dép xỏ ngón… dựa ở trước bàn ăn, ngáp một cái, còn dùng chân phải gãi gãi cẳng chân trắng nõn.

"Gần đây áp lực trong lòng tương đối lớn, có chút không ngủ được." Lục Bình phản ứng lại rất nhanh.

Anh xấu hổ cười một tiếng, gãi đầu sau đó nhanh chóng đáp lời: "Liền muốn xuống phòng bếp dọn dẹp khói dầu."

Nghe vậy, Hạ Mẫn Đan liếc mắt với vẻ phong tình: "Sở thích giải tỏa áp lực của cậu đúng thật là."

Nói xong, cô liền đi về phía tủ lạnh:

"Có muốn uống một chút hay không?"

"Không!"

"Sau thế, sợ tẩu hỏa?"

Đôi môi đỏ của Hạ Mẫn Đan khẽ giương lên, gương mặt hồng nhuận giống như trái cây chín, cười nói trêu. Cô lấy ra một lon bia lạnh, phát ra tiếng cười giống như là như nữ rồi đi trở về phòng ngủ.

"Hô!" Lục Bình thở phào nhẹ nhõm.

Anh trở lại trong phòng, lại lấy một nước sạch tại phòng vệ sinh.

"Dùng khói dầu chất dẫn cháy, nhanh chóng gia tăng nhiệt độ."

Lục Bình đứng ở giữa giường nhỏ và bàn đọc sách, thì thầm tự nói. Ánh mắt sáng rực của anh nhìn chằm chằm vào trang giấy được bôi khói, lần nữa tiến hành thí nghiệm đoản mạch… Lúc này, kèm theo tiếng [ két ——], điện hồ xẹt qua, chất liệu đặc thù chế tạo tình báo bốc lên một ngọn lửa. Ngọn lửa dọc theo khói dầu nhanh chóng lan ra, thế lửa không ngừng tăng vọt. Trong tròng mắt trắng đen rõ ràng, trang tình báo kia nhanh chóng bị cháy thành tro bụi.

Lục Bình vội vàng ném tình báo vào trong chậu nước, khói dầu gặp nước, có thể nhìn thấy, ngọn lửa kia đang bùng cháy ở trong chậu nước, cho đến khi điểm cuối cùng của trang giấy bị đốt sạch sẽ.

"Cuối cùng cũng xong, nhưng vẫn phải không ngừng cải tiến, không thì lỡ như đốt cháy cả nhà thì xong mất."

"Kết quả xấu nhất."

"Đi lại giữa đám quyền quý Trung Hải, làm một thương nhân tình báo thần bí nhảy múa ở trên mũi đao, không phải chết dưới tay các đại lão thì chính là bị khói dầu tạo thành hỏa hoạn và thiêu chết."

⚝ ✽ ⚝

Một góc nhìn khác.

Dưới màn đêm.

Trong từ đường uy nghiêm cổ điển.

Nhìn Đinh Thanh thực hiện một loạt động tác này, sau đó tự mình đứng lên, đám trưởng lão ngồi ngay ngắn ở trước ghế bành có phản ứng khác nhau. Có người tức giận, có người nghiền ngẫm… đương nhiên, còn có người tỏ ra thưởng thức.