← Quay lại trang sách

Chương 346 - Chết Hoặc Là Làm Đại Lão!

Răng rắc ——

Vị trí bên phía tay phải Tông Trưởng, gương mặt của ông lão đầu trọc không có chút cảm xúc nào. Ông ta dùng bàn tay siết chặt lấy tay ghế, một viên gạch xanh dưới chân chợt vỡ vụn! Ông lão này là người tổng chấp pháp của Tào Môn, cả đời luyện truyền võ, lúc trẻ tuổi từng có uy danh hiển hách!

"Đinh Thanh."

"Cậu có biết mình đang nói gì hay không?"

Tông Trưởng Ông Đức Lâm thu liễm tâm tình, trầm giọng nói ra.

Giờ phút này, hành động của Đinh Thanh tương đương với việc chỉ vào bọn họ mà mắng, nước miếng cũng sắp phun lên mặt của bọn họ rồi. Hơn nữa, chỗ mà đối phương công kích đúng lúc chính là thành tựu khiến cho ông tự hào trong vài năm nữa. Từ lúc Ông Đức Lâm lên nắm quyền cho đến nay, đã mang theo Tào Môn không ngừng suy sụp nghiêng về phía gia tộc nổi bật nhất Trung Hải, làm con chó của người ta.

Đây là điều cấm kỵ không thể nói!

Là cái gai trong lòng rất nhiều tông lão cổ hủ bảo thủ!

"Hiện tại, người sáng suốt đều nhìn ra được, Trung Hải sắp xảy ra chuyện. Tôi nghĩ chư vị trưởng lão đều thấy rõ quyền hành và địa vị của Lục tiên sinh."

Đinh Thanh không có trả lời câu hỏi của Ông Đức Lâm. Giọng điệu của anh lại khôi phục sự ôn hòa, ánh mắt nhìn về phía ông lão đầu trọc, sau đó đảo mắt nhìn về phía mấy tông lão cổ hủ bảo thủ còn lại, tiếp tục nói:

"Tôi là người đi theo bên cạnh Lục tiên sinh sớm mắt."

"Có vài phần lý giải đối với Lục tiên sinh, Lục tiên sinh xử lý công bằng, không phải là người cay nghiệt thiếu tình cảm, bối cảnh thần bí, là người đánh cờ phía trước bàn cờ…"

Đinh Thanh dùng Lục tiên sinh làm cờ lớn, không ngừng nói.

Tiếng nói của anh vang vọng khắp từ đường.

Tông Trưởng Ông Đức Lâm ngồi ngăn ngắn ở vị trí chủ vị, và trưởng lão Lữ Khánh Lộc ngồi ở phía bên tay trái đều có vẻ mặt u ám. Trước ghế bành hai bên, các vị trưởng lão đều có vẻ mặt khác nhau, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, mâu thuẫn vấn đề hiện tại đã được dời đi.

"Đủ rồi!"

Tông Trưởng Ông Đức Lâm giơ tay lên, đập lên cái bàn gỗ, cao giọng nói.

Giọng nói chuyện chợt im bặt.

Đinh Thanh ngậm miệng lại, nhìn thẳng về phía Tông Trưởng Ông Đức Lâm, sao anh có thể không đoán trước được chiến trận thẩm vấn tối nay chứ? Mà lúc này tức giận mắng mỏ, hoặc có lẽ là vạch mặt, tuy có mấy phần ngẫu nhiên, nhưng trên thực tế trước đó vài ngày anh đã nhận được sự đồng ý của Lục tiên và đã bắt đầu chuẩn bị.

Anh muốn lên nắm quyền, ngưỡng cửa lớn nhất chính là vị Tông Trưởng này.

"Ông Tông Trưởng."

Đinh Thanh đối diện với ánh mắt khiếp người của đối phương, trầm giọng gọi một tiếng.

"Không có chuyện gì nữa thì Đinh Thanh liền cáo lui trước." Anh ôm quyền, chắp tay rồi nói.

Nói xong, Đinh Thanh dứt khoát quay người, rảo bước về phía ngoài từ đường. Phía sau anh, Ông Đức Lâm ngồi ở chủ vị, các vị trưởng lão hai bên trái phải đều nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Đinh Thanh với ánh mắt sáng như đuốc, cho đến khi cánh cửa mở ra rồi đóng lại.

"Đinh gia!"

Trong bóng đêm

Bên ngoài từ đường.

Đoàn xe của Đinh Thanh và của ba người phát ngôn còn lại đều dừng ở trước cửa. Đinh Thanh mới vừa đi ra đã lập tức có vô số ánh mắt nhìn lại, trên gương mặt nóng nảy của Viên Lợi Quân lộ ra vẻ vui mừng, lập tức bước nhanh tới đón.

"Đi thôi!"

Gương mặt Đinh Thanh không có chút cảm xúc gì, anh vẫn nhìn về phía trước, miệng nhìn qua thì không nhúc nhích gì, nhưng lại phát ra giọng nói dồn dập.

Viên Lợi Quân ngẩn người, nhưng lập tức phản ứng lại. Anh không có trả lời, ánh mắt ngưng lại, bước chân tăng nhanh hơn một chút, mở cửa xe để cho Đinh Thanh lên xe. Tay anh rơi xuống ở trước khung cửa, ánh mắt đảo quanh bốn phía.

Đoàn xe di chuyển.

"Gọi điện thoại cho sư phụ Lý, mời đối phương tới đón tôi…"

"Mặt khác, để cho đội ngũ an ninh chuẩn bị kỹ càng."

Ánh mắt Đinh Thanh nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu. Sau khi bóng dáng từ đường hoàn toàn biến mất, anh mới nhìn về phía Viên Lợi Quân đang ngồi ở ghế phó lái, trầm giọng nói ra.

"Được."

Viên Lợi Quân không có hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhanh chóng gọi từng cuộc điện thoại, nhanh chóng phát ra mệnh lệnh.

"Đinh gia, sư phụ Lý đang trên đường tới."

"Ừm."

"Không cần quá khẩn trương, chắc là còn chưa đến mức… Tôi có mượn uy phong của Lục tiên sinh, nếu không thì đã không thể ra ngoài một cách dễ dàng như vậy."

Đinh Thanh chú ý tới vẻ mặt của Viên Lợi Quân. Anh thở dài một hơi, mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, nói bổ sung: "Nếu không có Lục tiên sinh, sợ rằng ít nhất phải thua mất nửa cái mạng."

"Nhưng mà, Lợi Quân, phía sau tôi chỉ có hai con đường. Chết, hoặc là làm đại lão."

Trong vòng quyền quý Trung Hải, hoặc có lẽ là trong vòng quyền lợi cấp thấp của Kim Tự Tháp, lực chấn nhiếp của Lục Bình Lục tiên sinh vô cùng cao. Ai nghe thấy tên Lục tiên sinh mà lại không cho một phần mặt mũi chứ?