Chương 347 - Đây Chính Là Cơ Hội Lên Trời Của Mình
Sóng ngầm cuồn cuộn.
Phong vân biến ảo.
Hôm sau.
Ánh nắng sáng sớm một lần nữa xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu vào trước giường nhỏ của Lục Bình trong phòng ngủ.
Lục Bình thò tay ra từ trong chăn, nhấn tắt chuông đồng hồ báo thức đang vang dội. Anh tiếp tục núp ở trong chăn tham luyến sự ấm áp cuối cùng, chốc lát sau mới ngồi dậy.
Anh đi dép, rót cho mình một ly nước ấm, uống hết sau đó bắt đầu khởi động thân thể rồi tập luyện.
Lục Bình tiếp tục tăng cường tập luyện dựa theo kế hoạch đã định. Đường cong bắp thịt trên người anh đã bắt đầu xuất hiện rõ ràng… Kết thúc vận động, Lục Bình đứng ở trước gương, thư giãn gân cốt.
"Nỗ lực học tập."
"Tích cực tập luyện."
"Yêu quý cuộc sống."
"Còn có… Toàn lực ứng phó!"
Đếm kỹ năng lực thu được sau đó thay đổi của mình.
"Thật sự là, mới sáng sớm đã làm cái gì vậy không biết?"
Lục Bình lắc đầu cảm khái. Anh cảm thấy nếu như sáng sớm liền có thể làm được những phẩm chất này thì sợ rằng không cần tình báo, anh cũng có thể sống rất tốt.
Anh lấy túi tennis ra từ trong tủ treo quần áo, ngồi ở trước bàn đọc sách, mở ngăn kéo ra, hai tay chạm vào khẩu Colt M2000, con mắt cũng không nhìn sang… Khẩu súng lục biến thành các linh kiện rải rác chỉ trong vài giây. Sau đó, Lục Bình lại bắt đầu lắp ráp lại lần nữa, lúc hoàn thành còn tiện tay lên nòng. Cuối cùng, anh bỏ khẩu súng lục vào trong tầng ngăn cách của túi công văn.
Kéo túi tennis ra, đặt khẩu súng bắn tỉa nặng nề kia lên bàn, ấn đồng hồ tính giờ, nhanh chóng trầm ổn tháo súng bắn tỉa…
Cho dù Lục Bình không sử dụng được những kỹ năng này, nhưng việc nâng cao năng lực không thuộc về người bình thường sẽ khiến cho lòng anh trở nên càng mạnh mẽ hơn. Những điều này mới là quan trọng nhất.
Tập luyện xong, Lục Bình nhấc túi công văn, hòa vào trong thành phố ồn ào trong giờ cao điểm buổi sáng.
Vào giây phút cuối cùng ngay trước khi cửa tàu điện ngầm đóng kín, Lục Bình tăng tốc nghiêng người xông vào. Anh thở ra một hơi, dựa vào trước cửa xe, sau đó nhét tai nghe vào trong tai.
[ Ong ong ——]
Đúng lúc này.
Điện thoại di động của Lục Bình reo lên. Tin nhắn ngắn mới phản chiếu ở trước mắt.
Vẻ mặt bình tĩnh, không có gì thay đổi, đọc mọi thứ cẩn thận giống như là đang đọc một cuốn tiểu thuyết. Tin nhắn này là của Tiết Hoa Thanh, đối phương đang từng bước thích ứng với vai trò tai mắt của Lục tiên sinh.
"Hay lắm."
"Thì ra đêm qua lại xảy ra một trận đại chiến như vậy?"
Trong ánh mắt Lục Bình lộ ra vẻ thán phục, thấp giọng tự nói.
"Tính hiệu lực và tiêu chuẩn tầng lớp của tình báo đều còn quá thấp."
Trong giờ cao điểm buổi sáng, trên tàu điện ngầm chật chội.
Lục Bình xem xong tin tức, anh tự tay nhéo mi tâm một cái, ngẫm tại tất cả tin tức ở trong đầu một lần. Một hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, vô thức quét quanh bốn phía. Xuyên qua đám nhân viên văn phòng đông nghịt, nhìn thấy quảng cáo khuyến mãi lớn của Xuyên Hòa trên màn hình LED… Anh thở dài, thì thầm tự nói.
Sau khi để cho Tiết Hoa Thanh thiết lập con đường tình báo, Lục Bình mới trực quan cảm nhận được tính khó khăn khi muốn sáng lập một tổ chức tình báo. Bất kể là tiền vốn, nhân viên, hay là lợi ích internet… tất cả đều cần tài nguyên trên trời!
"Khó trách."
"Khó trách sau khi mình cho thấy rõ sức ảnh hưởng của thế lực phía sau lưng, bản thân chính là thượng khách của mỗi một quyền quý. Tổ chức tình báo chân chính đều là khó có thể lường được trên mọi phương diện."
Trong buồng xe đung đưa, giữa đám người chen lấn, ánh mắt Lục Bình lộ ra vẻ mê man, không biết bản thân rốt cuộc có thể duy trì đến lúc nào. Anh chính là cái bộ dáng này, hoặc có thể nói rằng những nhân viên bình thường có xuất thân tương tự như anh đều có thể đi đến một bước này nếu như tình cờ bắt được bàn tay vàng. Một giây trước còn là dáng vẻ phóng khoáng tự do, một giây kế tiếp chính là sợ hãi mê man… Liên tục nhảy qua nhảy lại giữa thiên đường và luyện ngục, lúc tâm tình tan vỡ thì thậm chí là sẽ muốn gào khóc.
"Hô!"
Rất lâu sau, Lục Bình hít một hơi thật sâu. Trong buồng xe, mùi hương đục ngầu rót vào trong cổ họng, khiến cho anh lập tức ho kịch liệt.
Bên trong tiếng ho khan, nước mắt bắt đầu đảo quanh hốc mắt.
Lục Bình chợt há miệng cười.
Khả năng chống chịu áp lực và sự dẻo dai khác với người thường chính là phẩm chất trân quý nhất của Lục Bình.
⚝ ✽ ⚝
Trên chiếc Mercedes- E màu đen.
Tiết Hoa Thanh mặc một chiếc áo khoác ngoài cao cổ, dựa vào ghế sau, bắt chéo hai chân. Ánh mắt sáng rực nhanh chóng quét qua giữa những tình báo mới nhất… Không đến một phút sau, anh lại đổi một phần khác. Trước chỗ ngồi của anh gần như là toàn bộ giấy báo và tạp chí của Trung Hải.
"Đây chính là cơ hội lên trời của mình."
Anh mở laptop, đầu ngón tay nhanh chóng gõ trên bàn phím, phân loại và liệt kê các tin tức khác nhau.