Chương 364 - Ý Định Giết Người!
Cô qua đây."
Lục Bình xách túi công văn, đứng ở trước cửa, tay chống lên trên tủ giày để đổi giày. Lúc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cô gái mặc váy ngủ màu trắng đang cúi đầu, đứng ở bên góc tường. Cô mím môi, đôi chân ngọc tinh xảo giẫm lên nhau, giống như là một con mèo sợ bị vứt bỏ.
Anh thở ra một hơi, sau đó nói.
Nghe thấy tiếng gọi, Xuân Hạ đột nhiên ngẩng đầu lên, chạy đến trước mặt Lục Bình. Ánh mắt sáng ngời nhấp nháy, nhìn thẳng vào ánh mắt anh.
"Đây là số điện thoại của tôi."
Lục Bình lấy một cuốn sổ tay ra từ trong ngực, xé xuống một trang giấy, sau đó viết một dãy số lên rồi đưa cho cô gái.
Anh dừng một chút, sau đó mới bổ sung:
"Không có chuyện quan trọng thì không nên gọi điện thoại cho tôi."
"Ừm!" Xuân Hạ dùng sức đáp một tiếng.
Sau khi trải qua chuyện trước đó, cô gái trước mắt như sinh ra một loại cảm giác làm cho lòng người ta cảm thấy mềm mại và thương tiếc. Cho dù là Lục Bình hôm nay thì vẫn không khỏi cảm thấy có chút không nhẫn tâm và áy náy, nhưng mà cũng chỉ như vậy mà thôi. Anh là một kẻ liều mạng…
Lục Bình đi tới trước cửa, đưa tay nắm lấy chốt cửa, đang định kéo ra. Lục Bình chợt nhận thấy được tầm mắt phía sau, anh quay người nhìn lại liền trông thấy cô gái yên tĩnh nắm chặt làn váy và tờ giấy ghi chú. Bên trong ánh mắt sáng ngời chứa đầy những giọt nước óng ánh, cố nén để cho nước mắt không rơi xuống.
"Hối hận rồi sao?"
"Có lẽ, tôi ngay từ đầu cũng chỉ nghĩ đến thân thể của cô."
Lục Bình ôn hòa hỏi.
Xuân Hạ lắc đầu giống như là trống bỏi: "Tôi chỉ nhớ rõ Lục tiên sinh là ánh sáng duy nhất chiếu sáng thế giới tăm tối của tôi. Tôi sợ nhất, sợ nhất chính là sẽ không còn được gặp lại Lục tiên sinh nữa."
"Tôi sẽ còn trở lại." Lục Bình nói.
Nói xong, anh không do dự nữa, lập tức kéo cửa bước ra ngoài. Không lâu sau, anh liền biến thành một nhân viên văn phòng bình thường xách túi công văn đi ra khỏi tòa nhà cao cấp, Anh nhìn về phía dòng xe cộ qua lại tấp nập, có ánh đèn led của cửa hàng nào đó ánh vào trên gương mặt của anh.
"Không thể tiếp tục bị giá trị quan bình thường trói buộc. Thế giới này là món đồ chơi của mình."
"Tuân thủ nghiêm ngặt điểm mấu chốt là điều duy nhất mình có thể làm."
Lục Bình cảm giác mình rất đạo đức giả.
Tâm trạng thường đan xen giữa tùy ý và áy náy. Nhưng mà, đây đúng là tình cảm thân thật mà một người bình thường nên có.
⚝ ✽ ⚝
"Đồ không biết trời cao đất rộng!"
Hàng trăm cây nến chiếu sáng từ đường.
Khi người thủ hạ xông vào, mang theo ngọn gió lay động khiến cho ngọn lửa chập chờn. Ông Tông trưởng ngồi ở trên ghế thái sư trước bài vị sau khi nghe rõ lời nói thì trên gương mặt chưa từng lộ ra chút cảm xúc nào. Chốc lát sau, ông ta mới trầm giọng mắng: "Uổng công tôi coi trọng cậu ta như vậy, tưởng rằng có thể ẩn nhẫn 5 năm, tương lai chắc chắn sẽ là trụ cột của Tào Môn!"
"Thật sự cảm thấy bản thân dựa vào một thế lực giấu đầu lộ diện là có thể không cố kỵ gì sao? Làm chó săn dù sao cũng tốt hơn làm khẩu súng của người ta!"
"Tiểu Nhạc."
"Vậy thì tiễn cậu ta một đoạn đi."
Ông Tông Trưởng nhìn về phía thủ hạ, cao giọng nói.
Ánh nến hắt vào trên gương mặt ông ta. Khí chất hiền hậu trước đó đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ u ám khủng bố.
"Vâng!" Người đàn ông trung niên khom người, trầm giọng đáp.
⚝ ✽ ⚝
Chiếc xe con màu đen khiêm tốn chạy ở trên đường phố. Đinh Thanh đeo kính râm lên, ngồi ở trên ghế phụ. Ánh mắt của anh không ngừng quan sát trước sau. Có bốn làn xe chạy lẻ tẻ… Trong tầm mắt, trong phạm vi 200 mét có bốn chiếc SUV, năm chiếc xe con bình thường, và hai chiếc xe tải. Đây đều là đội ngũ an ninh của anh.
Những chiếc xe này giả bộ thành người qua đường, ngăn cách chiếc xe anh ngồi với thế giới bên ngoài, đồng thời còn có tác dụng tạo ra trạm canh gác.
"Thái Tông lão có yêu cầu rất cao về sự trong sạch của những người bên cạnh mình."
"Xem ra là minh đã đa nghi."
Đinh Thanh thở phào nhẹ nhõm. Anh nhìn về phía cấp dưới Mã Phi đã đổi quần áo với mình qua kính chiếu hậu. Đối phương đang đội một chiếc mũ lưỡi trai, cố gắng cúi đầu xuống.
"Báo cáo!" Tiếng báo cáo đột nhiên vang lên.
"Nói." Đinh Thanh ấn ấn tai nghe, trầm giọng nói.
"150 mét phía trước đang xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn. Chúng ta có nên thay đổi tuyến đường hay không."
Đối phương tiếp tục báo cáo.
Lông mày Đinh Thanh nhíu lại. Anh cầm máy tính bảng trong xe lên, mở video ra. Trong dòng xe cộ tấp nập, mấy chiếc xe đụng vào nhau, hiện trường tương đối thảm liệt, không giống như là chuyện có thể xử lý trong thời gian ngắn.
"Đồng ý thay đổi tuyến đường."
Đinh Thanh đáp lại. Trong màn hình, có máu tươi chảy ra từ khe hở của cửa xe, người sống sót chạy ra được từ bên trong xe đang kêu rên…