Chương 363 - Đinh Thanh, Tử Vong!
Dứt tiếng, Tào Môn là tâm huyết của bốn nhà, bị làm nhục như vậy, trên mặt Thái Tông lão đầu tiên là lộ ra vẻ tức giận, nhưng ngay sau đó dường như là nhớ tới quyền hành của vị Lục tiên sinh này, vẻ mặt lại dần buông lỏng.
Không có người nói chuyện nữa.
Sau một hồi.
Thái Tông lão mặc áo khoác ngoài màu đen đứng lên, hai tay ôm quyền, cách màn hình khom người với Lục Bình: "Bái kiến Lục tiên sinh."
"Bái kiến Lục tiên sinh!" Đinh Thanh cũng ôm quyền, khom người, cao giọng nói.
"Tất cả đứng lên đi."
Lục Bình nhìn thấy một màn này, trái tim bắt đầu đập loạn. Anh thở dài một hơi, ổn định tâm trạng rồi cười nói.
"Thanh Tử."
"Không nên phụ sự mong đợi của tôi."
Lục Bình đưa mắt về phía Đinh Thanh, dừng một chút sau đó tiếp tục nói. Nói xong, không chờ đối phương đáp lời anh đã cắt đứt video.
Lục Bình có chút vô lực ngồi xụi lơ trên ghế. Tâm trạng đang chập chờn ở giữa hưng phấn và khẩn trương.
"Trong phim ảnh, rất nhiều bố già đều nuôi mèo. Lúc nói chuyện với những người khác, trong tay có một con mèo như vậy tựa như thật sự có thể cho thấy tính cách của nhân vật."
Lục Bình nhìn về phía con mèo cam trong lồng ngực, nhịp tim dồn dập dần dần bình phục.
⚝ ✽ ⚝
"Chờ cậu trở về, nhớ mang theo Tam Nhi và Tiểu Tứ Nhi."
Ánh trăng lưỡi liềm treo nghiêng trên bầu trời.
Trung Hải.
Trong một căn nhà cổ kính, trước một khoảng sân nhỏ.
Thái Tông lão lại ngồi xuống lần nữa, ông không có nói chuyện, cũng không biết lựa chọn của mình tối nay là chính xác hay là sai lầm. Chỉ là, giống như những gì Đinh Thanh nói ở từ đường, nếu như Tào Môn cứ tiếp tục như vậy thì thứ đón chờ nó sẽ chỉ có cái chết.
Qua thật lâu sau.
Thái Tông lão nhìn về phía Đinh Thanh, trầm giọng nói.
Sau khi ông vừa dứt lời, cách đó không xa có hai thanh niên sinh đôi đi ra từ trong bóng tối, ôm quyền với Đinh Thanh.
"Đa tạ Thái Tông lão." Đinh Thanh gật đầu với hai người thanh niên kia, sau đó đáp.
Thái Tông lão có căn nguyên gia truyền, hai thanh niên này chỉ sợ không phải là người đơn giản. Hai người tiếp tục bàn bạc kế hoạch ở trong sân nhỏ, chờ sau khi bàn bạc được tương đối, Đinh Thanh mới đứng dậy cáo từ.
Anh rảo bước đi ra bên ngoài sân, lúc đi ngang qua trước căn nhà thì Đinh Thanh chợt dừng bước lại, nhìn thoáng qua sau lưng. Hai thanh niên sinh đôi được gọi là Tam Nhi và Tiểu Tứ Nhi đi theo mà không có chút che giấu nào.
Đinh Thanh cười một tiếng, tiếp tục bước đi.
Sau khi đi được một khoảng, anh mới nghĩ ra chỗ không thích hợp. Trong màn đêm đen tối tĩnh lặng này, mỗi lần anh bước đi đều chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình.
Đinh Thanh ngưng thần lắng nghe. Anh giống như là đã phát hiện ra gì đó, bắt đầu đột ngột điều chỉnh tần số bước chân… Qua rất nhiều lần, anh miễn cưỡng bắt được sơ hở. Hai thanh niên sinh đôi phía sau dường như là đang đi theo bước chân của anh, tiếng bước chân của bọn họ bị tiếng bước chân của mình che lại.
"Lợi hại!"
Thán phục.
"Đi thôi."
Phía trước xe con màu đen, Đinh Thanh mở cửa xe, ngồi vào chỗ ngồi phía sau. Anh lại lần nữa nhìn về phía sau lưng, cảnh tượng đen ngòm, nào còn có hai người ban nãy. Anh nhìn chằm chằm không chớp mắt một hồi, sau đó mới nói với thủ hạ lái xe.
Xe con màu đen lái ra khỏi khu dân cư chật hẹp.
Đinh Thanh nhớ lại từng hình ảnh, từng câu nói vừa xảy ra trong đêm nay. Anh chợt nhìn về phía người cấp dưới đang lái xe, đó là một người đàn ông trung niên đã đi theo anh nhiều năm, cả vóc người cũng tương tự với anh.
"Mã Phi."
"Anh Thanh."
"Anh đã đi theo tôi bao nhiêu năm rồi?"
"Tôi tính một chút, 12 năm, từ lúc 20 tuổi đã đi theo anh Thanh ngài, năm đó nếu không phải có ngài…"
Đinh Thanh gật đầu.
"Có gia đình chưa?"
"Có, vợ của tôi vừa mới sinh con trai vào mấy ngày trước. Nhưng mà, dạng người mỗi ngày đều liếm máu ở trên lưới đao như chúng ta, sẽ không biết được ngày nào sẽ đột nhiên biến mất. Tôi cảm thấy vô cùng áy náy đối với vợ của mình."
Người đàn ông trung niên nở nụ cười, tiếp tục nói.
Đinh Thanh nghe vậy, trong lòng có một chút do dự. Anh dựa vào ghế ngồi, không có nói gì nữa.
Lúc này, người đàn ông trung niên được gọi là Mã Phi đã nhận ra điều gì đó. Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đinh Thanh trong kính chiếu hậu: "Anh Thanh, ngài cứ trực tiếp phân phó. Cái mạng này của tôi là anh Thanh ngài cho!"
"Tôi không chắc là có xảy ra chuyện gì hay không." Giọng nói của Đinh Thanh khàn khàn.
"Nhưng nếu như thực sự xảy ra chuyện, chỉ sợ chính là bỏ mạng."
"Tôi nguyện ý."
"Mã Phi, tôi phải sống. Nếu như thật sự xảy ra chuyện, con trai của anh chính là con của tôi. Tôi cũng sẽ đảm bảo cho vợ anh một đời phú quý!" Đinh Thanh trầm giọng nói.
Xe con tiếp tục chạy về phía trước.
Trong buồng xe, người đàn ông trung niên tháo dây an toàn, ngồi vào hàng ghế sau…