← Quay lại trang sách

Chương 366 - Phong Vân Biến Ảo!

Trong màn đêm.

Trong một căn nhà cổ xưa.

Một ông lão tóc bạc bước nhanh về phía trong sân, đi sâu vào phía sau sân nhà, dưới ánh đèn màu cam, Thái tông lão đang vung quyền, cuốn theo từng trận gió…

Ông lão dừng bước, không cắt đứt động tác của Thái tông lão.

"Chuyện gì?"

Sau khi tập xong một bộ quyền, ánh mắt Thái tông lão trở nên có thần, thở ra một hơi tạo thành một làn khói trắng thật dài. Ông nhìn về phía quản gia đi theo mình cả đời, trầm giọng nói.

"Xảy ra chuyện rồi."

"Thanh… Thanh gia bị giết."

Lão quản gia cúi đầu, khom người đáp.

Ông vừa dứt lời, sắc mặt của Thái tông lão lập tức trở nên khó coi tới cực điểm. Khí phách luyện võ cả đời, đánh quyền cả đời lập tức dâng cao một cách khiếp người. Vừa mới rời khỏi từ nhà ông, còn chưa kịp nói lời nào liền chết? Đây là đang đánh vào mặt của ông! Cũng là đang cảnh cáo ông, người bên cạnh ông đã sớm bị đối phương thẩm thấu thành cái rỗ.

"Bảo tất cả những người canh giữ bên ngoài tối nay lăn vào đây cho tôi!" Thái tông lão giận dữ nói.

"Tất cả quỳ xuống cho tôi!"

⚝ ✽ ⚝

"Đinh Thanh… Chết?"

Trong phòng ngủ chật hẹp.

Sau khi Lục Bình nghe thấy giọng nói trong điện thoại, con ngươi lập tức phóng đại, chỉ cảm thấy cả đầu ong ong một lúc rồi nổ vang. Sau đó, anh lập tức bị nỗi sợ hãi khổng lồ cắn nuốt. Trước đây, tuy rằng anh đã trải qua sinh tử, mặc dù có không ít người chết vì bảo vệ anh… Nhưng từ góc độ nào đó mà nói, Lục Bình luôn cố hết khả năng để đối xử với những người kia như là những con số bên trong trò chơi. Nhưng Đinh Thanh thì lại khác, Đinh Thanh là người anh tiếp xúc sớm nhất thông qua tình báo, tương tự, cũng là tâm phúc nòng cốt chân chính của anh-Đội ngũ chiến đấu đặc biệt.

Xuyên Hòa của Lý Ngọc Trân là bên vận chuyển và hậu cần.

Rất nhiều, rất nhiều chuyện đều không thể không có Đinh Thanh. Bất kể là xuất phát từ tình cảm, hay là lực lượng quyền hành ỷ vào, Đinh Thanh đều là một nhân vật cực kỳ quan trọng đối với Lục Bình.

"Tôi biết rồi."

Toàn bộ cơ thể của Lục Bình giống như là bị nước thấm ướt. Cái chết của Đinh Thanh khiến cho anh cảm thấy tất cả dũng khí của mình đều đã bị đánh tan theo.

Anh điên cuồng nhớ lại cuộc nói chuyện qua video cách đây không lâu cùng Đinh Thanh và Thái tông lão.

Không biết điều này có liên quan gì đến hứa hẹn trong đó không?

Phải ráng chống đỡ mới được.

Bất kể nói thế nào thì bây giờ còn chưa có kết quả gì cả. Lục Bình nắm chặt điện thoại di động, phía trên gương mặt là sự sợ hãi và bất an không thể che giấu. Nhưng trong điện thoại, anh vẫn đáp lại bằng giọng nói ôn hòa có lực:

"Hoa Thanh, anh cứ tiếp tục làm chuyện mình nên làm."

"Chuyện bên phía Thanh Tử bất kể như thế nào thì tôi đều sẽ xử lý tốt.

Tôi sẽ đích thân đòi lại công đạo cho Thanh Tử."

"Tôi đã biết."

Trong chiếc xe nhỏ màu đen, Tiết Hoa Thanh nhìn về phía ngoài cửa sổ, trầm mặc một lát mới đáp lại: "Tôi thay Thanh Tử đa tạ tiên sinh!"

Đối với cái chết của Đinh Thanh, phản ứng của Tiết Hoa Thanh không hề kịch liệt như Lục tiên sinh. Tuy rằng anh cảm thấy bi thương, nhưng nếu đã lựa chọn đi ở trên con đường này thì phải chuẩn bị kỹ càng từ sớm.

Sau khi cúp điện thoại, Lục Bình rũ tay xuống, nắm điện thoại di động một lúc sau đó vô lực buông ra…Điện thoại di động rơi xuống trên sàn nhà.

Yết hầu anh nhấp nhô, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, nhìn về bàn đọc sách, rèm cửa sổ với ánh mắt vô thần. Anh nghiêng đầu, ánh mắt chậm rãi lướt qua tủ sách có thể đổi mới tình báo, chiếc giường nhỏ, phòng ngủ…

"Đinh Thanh."

"Chết?"

Lục Bình ôm hai chân, thấp giọng nói một câu.

Con đường mà anh lựa chọn quả thực là quá tàn khốc, chỉ cần hơi bất cẩn một chút hoặc có lẽ là vận may không được tốt cho lắm thì sẽ chết không còn lại gì.

"Nhắc tới đây mới nhớ, mình có thể sống cho tới hôm nay sợ là có quan hệ rất lớn đối với vận may. Mình đơn thuần chỉ là đang đánh cuộc, cược rằng trước khi mình tìm được bến đỗ an toàn, sẽ không có thế lực nào mất lý trí đến nỗi liều mạng ra tay với mình!"

"Thời gian rất ngắn!"

“Mình chạy rất nhanh!"

"Không ngừng khiến cho những đại lão kia cảm thấy kiêng kỵ! Đây cũng là nguyên nhân mà mình còn sống! Nhưng mình không thể cứ dựa mãi vào vận may được…"

Lục Bình thở hổn hển, thân thể đang run rẩy.

"Đinh Thanh… chết rồi. Mình nên làm gì đây?"

Anh một lần nữa thấp giọng tự nói.

"Hô!"

Đinh Thanh rên lên một tiếng.

Viên đạn bắn trúng lồng ngực của anh, máu tươi nhuộm đỏ quần áo. Anh tiếp tục nổ súng, sau đó thở hổn hển vịn cửa xe rồi ngồi xuống. Sau khi anh ngồi xuống ở phía sau thân xe, tiếng súng vẫn không ngừng vang lên ở bên tai… Đinh Thanh đưa tay ra trước ngực, viên đạn bị áo chống đạn trên người ngăn cản hơn nửa, chỉ ghim vào trong máu thịt một chút rồi không tiến thêm.

Máu tươi còn đang tuôn ra, lòng bàn tay cũng bị thấm ướt.

Thân thể Đinh Thanh khom xuống, kéo cửa xe hàng sau ra… chiếc gai kim loại đâm chuẩn xác vào yết hầu của Mã Phi. Dựa theo góc độ phát lực và tử vong này, trước khi Mã Phi chết, lẽ ra phần cổ phải được nâng lên và gương mặt hướng lên trên. Nhưng cho đến cuối cùng, Mã Phi đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình để che giấu gương mặt của bản thân cho tới khi thân thể dần trở nên lạnh lẽo.

Anh chỉ kiên trì được mấy giây ngắn ngủi, lúc này, cặp anh em sinh đôi kia đã chạy tới.

"Anh Thanh!"

Ánh mắt Đinh Thanh đỏ hoe, vươn tay nắm thật chặt bàn tay lạnh lẽo của Mã Phi, môi anh run run, sau đó giận dữ hét lên một tiếng thê lương.