Chương 367 - Đinh Thanh Không Chết
Phương xa.
Ven đường.
Trong chiếc xe nhỏ màu đen, sau khi người đàn ông trung niên nghe rõ một tiếng này liền đẩy gọng kính một cái, sau đó bình tĩnh đáp: "Đi thôi."
Tiếng súng dần dần biến mất. Đinh Thanh cúi đầu, ngồi vào trong xe, biến mất ở giữa mà đêm.
Tin tức Thanh gia Tào Môn tử vong nhanh chóng được lan truyền trong giới giống như là một trận gió… Tại quán bar Sắc Giới, đám người đi theo Đinh Thanh và tập đoàn vận tải Trung Hải không ngừng tụ tập.
Trong phòng khám tư nhân bảo mật.
Viên đạn được lấy ra ngoài.
Đinh Thanh mặc áo lại rồi đi vào trong phòng nghỉ ngơi. Anh hất rèm cửa sổ ra, nhìn về phía thành phố dưới màn đêm, đôi mắt có chút xuất thần: "Hiện tại, địch sáng ta tối."
Gương mặt của anh lại lần nữa trở nên lạnh lùng, móc ra một chiếc điện thoại di động khác rồi gọi cho Lục tiên sinh.
"A lô…"
"Lục tiên sinh, là tôi."
"Tôi chưa có chết, đa tạ Lục tiên sinh đã quan tâm, tạm thời còn không cần ngài ra tay."
Điện thoại bị cắt đứt.
Đinh Thanh tiếp tục gọi tới một dãy số khác.
⚝ ✽ ⚝
Trong căn phòng ngủ chật hẹp.
Lục Bình nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, vẻ mặt không ngừng thay đổi, bi thương và vui sướng không ngừng xen lẫn. Vào mấy tháng trước, anh vẫn chỉ là một nhân viên công ty bình thường nhất, sao có thể nhìn thấu được kế hoạch và thủ đoạn của Đinh Thanh chứ?
Chuyện duy nhất mà anh có thể làm chính là tiếp tục đeo tấm mặt nạ trên mặt, dán chặt lớp da thú kia lên người của mình!
"Thái tông lão."
"Là người đàn ông có nốt ruồi ở giữa hai hàng lông mày."
Giọng nói của Đinh Thanh khàn khàn, trầm giọng nói ra.
Vào lúc Thái tông lão phái người bảo hộ mình, anh đã đánh giá rằng Ông Đức Lâm chắc là sẽ không chịu được bao lâu. Nhưng lại không nghĩ đến, mức độ thẩm thấu của Ông Đức Lâm đối với Thái tông lão thế mà đã đến mức này. Anh đã dùng thủ đoạn cặn kẽ, bí mật đi tới chỗ ở của Thái tông lão. Trong toàn bộ quá trình, ngoại trừ quản gia thì chỉ bị một người đàn ông kia nhìn thấy.
Nhưng mà ban nãy, vào giờ phút quan trọng lúc gặp tập kích, động tác đánh giết của sát thủ vô cùng rõ ràng. Đối phương biết rõ đó là anh, biết rõ anh ngồi ở kia.
Vầng trăng lưỡi liềm treo cao ở trên không trung.
Bên trong sân nhà.
Thái tông lão đi ra từ trong phòng, nhìn về phía đội ngũ đang quỳ ngay ngắn trước mặt với vẻ mặt không cảm xúc: "Con người của tôi ghét nhất chính là phản bội.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Ông rảo bước đi về phía người đàn ông từng ngăn cản xe của Đinh Thanh.
Ông hơi dừng lại, ánh mắt nhìn xuống, sau đó mở rộng bàn tay đánh ra một lực lượng khổng lồ mang theo từng tiếng xé gió. Lòng bàn tay vỗ vào trên trán của người đàn ông trung niên kia, máu tươi bắt đầu rỉ ra và không ngừng chảy xuống…
Người đàn ông trung niên kia chỉ vừa ngẩng đầu lên, ánh sáng trước mặt đã dần trở nên ảm đạm…
"A…"
Hôm sau.
Ánh nắng sáng sớm xuyên qua rèm cửa sổ.
Lục Bình ngáp một cái, xoa xoa huyệt thái dương có chút căng đau, đổi dép, đứng ở giữa giường và bàn đọc sách. Tuy rằng tâm tư có một chút bất ổn, nhưng anh vẫn nghiêm túc giãn cơ, sau khi uống một ly nước ấm liền bắt đầu bài tập hôm nay.
"Suy nghĩ kỹ một chút."
"Bản thân ngày hôm qua rốt cuộc đã trải qua những gì? Sau khi tan việc, đầu tiên là đi gặp Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh. Trong cuộc nói chuyện kia, mình đã để Tiết Hoa Thanh thành lập được mạng lưới tình báo tên là Lục Nhĩ."
"Sau đó, mình đi gặp Xuân Hạ, nói chuyện video cùng Thái tông lão."
"Đinh Thanh chết."
"Đinh Thanh không chết."
Kết thúc tập luyện, Lục Bình ngồi ở trước bàn đọc sách. Theo thường lệ đầu tiên là tháo rời và lắp ráp khẩu súng lục. Trong quá trình ngày này qua ngày khác, Lục Bình đã càng ngày càng quen thuộc đối với công cụ giết người này, lúc tập luyện trong nhà kho đã có thể nhận thấy được kỹ thuật bắn súng được đề cao một cách rõ ràng.
Lục Bình kéo túi tennis ra, nâng súng bắn tỉa lên. Động tác của Lục Bình chợt dừng lại, từng hình ảnh đêm qua bỗng thoáng qua như đèn kéo quân.
"Cuộc đời của mình đã hoàn toàn đi chệch."
Lục Bình thở dài một tiếng.
Anh tiếp tục quen thuộc tháo khẩu súng bắn tỉa ra. Đồng thời, anh còn ngẩng đầu lên, nhìn quanh phòng ngủ của mình một vòng, trên mặt lộ ra chút vẻ cổ quái.
"Hai ngày này, mình đều ngủ không yên ổn, rất sợ lúc đang ngủ, cơ quan không cẩn thận sẽ bị kích động, sẽ thiêu chết vị đại lão thần bí đang đi lại giữa toàn bộ Trung Hải này."
Lục Bình lắc đầu.
Anh vụng về nhưng vẫn cẩn thận cài đặt cơ quan trong phòng, khi người ngoài chạm vào bìa hồ sơ màu nâu trong giá sách thì sẽ kích động cơ quan. Tất cả thông tin tình báo ở dưới giường sẽ lập tức bị đốt cháy. Dầu sôi lửa bỏng, ngọn lửa kịch liệt kia sẽ không thể dập tắt trong khoảng thời gian ngắn được.
Trong lúc suy nghĩ, khẩu súng bắn tỉa trong tay đã được tháo rời, lắp rồi lại tháo.
Sau khi rửa mặt xong, anh xách túi công văn lao vào dòng người tấp nập trong giờ cao điểm buổi sáng của thành phố.