← Quay lại trang sách

Chương 378 - Rốt Cuộc Là Ván Cờ Gì?

Lục Bình hiểu rõ. Đối với nhân vật giống như Ông lão phu nhân, tin tức liên quan đến sống chết của nhân vật quan trọng như thế mà bị tiết lộ ra ngoài thì dù là vì nguyên nhân gì đều sẽ có chút khúc mắc. Nhưng một câu nói này của Lục Bình đã lập tức tách Chu Tải Ngôn ra khỏi bên trong oán trách, đồng thời tăng cường địa vị của mình.

Lời nói dừng lại, Lục Bình nhìn thẳng vào ánh mắt của Ông lão phu nhân, hỏi:

"Lê tiểu tiên sinh, hiện tại thế nào rồi?"

"Mới vừa vào phòng cấp cứu."

Trong tay Ông lão phu nhân vân vê một chuỗi phật châu, giọng nói bà khàn khàn vang dội. Ngay sau đó bà giống như là nhớ ra cái gì đó, trong ánh mắt già nua hiện ra chút khao khát.

Lục Bình lộ ra nụ cười, không có trực tiếp đáp ứng. Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Chu Tải Ngôn, trong giọng nói mang theo chút ý trách mắng:

"Sao không để Ông lão phu nhân vào phòng nghỉ ngơi để chờ."

"Không trách viện trưởng Chu, là tôi ở trong phòng cứ cảm thấy không yên, muốn chờ cháu tôi ở chỗ này, muốn có thể ngay lập tức nhìn thấy nó."

Không đợi Chu Tải Ngôn đáp lời, Ông lão phu nhân đã trầm giọng nói.

"Tôi lần này qua đây chính là vì chuyện sức khỏe của Lê tiểu tiên sinh." Lục Bình vốn cũng không phải là thật sự muốn trách cứ Chu Tải Ngôn, sau khi nghe thấy lời nói của đối phương liền thuận thế cười nói.

Anh còn chưa dứt lời, lão phu nhân chấp chưởng Lê gia và Ông gia đã ngồi thẳng dậy. Trong phút chốc, bà giống như là biến thành người khác, ánh mắt sáng rực khẩn cấp nhìn chăm chú về phía Lục Bình.

"Chúng ta đến phòng nghỉ ngơi nói chuyện."

"Để tôi đẩy cho. Tải Ngôn, phòng nghỉ ngơi ở chỗ nào?"

Lục Bình gật đầu với nữ quản gia phía sau lưng Ông lão phu nhân, nhận lấy xe lăn trong tay đối phương, dưới sự bao vây của đám người rảo bước đi ở bên trong hành lang.

Lúc đi qua bên cạnh cửa sổ sát đất, Lục Bình nhìn về phía ngoài cửa sổ. Phía sau cặp kính mắt gọng vàng, khóe miệng của anh khẽ giương lên. Anh nhớ lại từng hành động và lời nói của mình từ lúc đi vào trung tâm y tế Thụy Tân, lại nhớ tới không lâu trước đó, dáng vẻ và phản ứng của mình trong bữa tiệc từ thiện.

"Thay đổi!"

"Đây chính là thay đổi!"

Ánh sáng dịu dàng chiếu xuống gương mặt nho nhã lịch sự của Lục Bình.

Trong lòng anh bắt đầu không ngừng lộ ra sự hưng phấn nồng đậm. Đây là động lực giúp cho anh có thể một đường đi đến hiện tại, là một con cừu non đội thêm lớp da sói, sau đó cảm thấy thỏa thích khi vượt qua được những con sói thực sự.

Phòng nghỉ cạnh phòng cấp cứu không thua gì phòng tổng thống.

Lục Bình cảm khái đánh giá bốn phía.

Mấy năm trước, cha mẹ gặp phải chuyện ngoài ý muốn, anh đã từng ở bệnh viện nửa tháng. Đó là một đoạn hồi ức thống khổ. Bên ngoài cửa phòng cấp cứu, ở trước vách tường giữa cầu thang, có rất nhiều người đều đang cầu nguyện vô cùng thành kính. Những người bình thường ở tầng dưới chót chỉ có thể liều mạng nhón chân lên, bán tất cả những gì có thể bán mới có thể miễn cưỡng thu được tài nguyên đủ dùng.

"Lục tiên sinh." Ông phu nhân vội vàng lên tiếng.

"Không rõ, nếu như là mình hiện tại thì liệu ba mẹ có thể tiếp tục sống sót hay không?"

Lục Bình có một chút hoảng hốt, đáp án đạt được khiến cho anh cảm thấy thống khổ.

Anh đứng ở trên vị trí này, hiểu rõ giữa người quyền quý và người bình thường nếu xét về mặt sinh học thì đều là cùng một loại, nhưng ngoại trừ đó ra thì khoảng cách giữa các phương diện thậm chí còn lớn hơn cả chó.

Nghe thấy tiếng gọi, Lục Bình thu hồi cảm xúc. Anh nhìn về phía Ông phu nhân sau đó giới thiệu cho đối phương: "Giới thiệu với ngài một chút, vị này là tiến sĩ Dương Triều Lai Dương, đối phương và viện trưởng Chu cùng hợp tác nghiên cứu một hạng mục, có thể trợ giúp cho Lê tiểu tiên sinh."

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Rất lâu sau đó, đèn xanh phòng cấp cứu sáng lên. Dòng duy nhất của Lê gia lại lần nữa được cứu thoát khỏi bờ vực sinh tử, Dương Triều Lai dẫn đội ngũ bước vào vào trong phòng.

Ông lão phu nhân ngồi trên xe lăn, được đẩy tới có thể nhìn thấy màn hình giám sát trước phòng cấp cứu.

Lục Bình khoanh tay mà đứng, cũng nhìn chăm chú về phía Dương Triều Lai trong màn hình.

"Lục tiên sinh."

Ông lão phu nhân tóc bạc đột nhiên kêu lên lần nữa.

Lục Bình mỉm cười, quay lại nhìn về phía đối phương.

"Tôi đã từng hứa hẹn với ngài…"

"Chỉ cần có thể chữa khỏi cho cháu của tôi."

"Bất kể là Lê gia hay là Ông gia thì ngài đều có thể cầm đi! Tôi nguyện ý dùng sáu đời tổ tiên dấn thân vào bên trong ván cờ này!"

Thân thể già yếu của Ông lão phu nhân đang nhẹ nhàng rùng mình, bà trầm giọng nói ra: "Tôi chưa từng thay đổi hứa hẹn này!"

Ván cờ?

Rốt cuộc là ván cờ gì?

Lục Bình không thay đổi sắc mặt, tự thì thầm ở đáy lòng. Anh cùng muốn biết, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra. Bên trong tầm mắt đen trắng rõ ràng phản chiếu thân ảnh của vị lão phu nhân từng chứng kiến năm tháng lâu dài và vô số chuyện lớn. Lục Bình nhìn ra được sự quyết đoán vứt bỏ tất cả và sự vùng vẫy của đối phương. So sánh với vòng xoáy thế kỷ trước dường như còn lớn hơn? Thực sự là… Phải chết!