← Quay lại trang sách

Chương 377 - Lục Bình Biểu Diễn!

Áp xuống suy nghĩ, Lục Bình nhìn về phía kính chiếu hậu, trầm giọng nói ra.

"Vâng." Viên Lợi Quân cung kính đáp.

Xe con màu đen chạy giữa dòng xe cộ đông đúc trong giờ cao điểm buổi tối. Buồng xe là một mảnh an tĩnh, cánh tay trái Lục Bình dựa vào cửa sổ xe, tay chống lên nửa bên gương mặt. Ánh mắt của anh thu lại từ bên ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói:

"Bên phía Thanh Tử thế nào rồi?"

"Không quá tốt." Viên Lợi Quân không có che giấu, trầm giọng nói ra.

"Lão già Ông Đức Lâm kia đi một cách sạch sẽ gọn gàng, nhưng trên thực tế vẫn còn khống chế nhiều quyền hành nhất. Nhưng mà, Thanh… Thanh gia nhất định có thể ngồi vững vị trí kia. Tôi tin tưởng anh ấy." Viên Lợi Quân tiếp tục nói.

Lục Bình không tiếp tục đáp lời. Anh hiểu rõ, Đinh Thanh có thể ngồi vững hay không thì còn phụ thuộc vào Kiều gia với Lục tiên sinh anh. Hiện tại, Kiều gia còn đang xem chừng và chưa xuất thủ… Anh nhất định phải kiên trì đến cùng, bên trong tình báo mới có liên quan đến gia tộc Chu gia uy tín một phương, gia tộc đã từng ngồi vững trên đỉnh tháp, là người thống trị nắm giữ quyền hành. Nhưng càng về sau lại bị Kiều gia kéo xuống…

"Nước bên trong này rất sâu, hơn nữa Chu gia đã tịch mịch, Kiều gia lên nắm quyền hình như có liên quan đến hai tập đoàn kia?"

Lục Bình nhớ lại tình báo, anh hiểu rõ, một ván này sẽ là càng đi càng sâu.

Trong lúc giật mình anh chợt nhớ đến nếu như lấy Lý Ngọc Trân làm trung tâm, đại biểu bố cục là thế gia; lấy Triệu Chính Tiếu, Nhậm Xuyên Nam là trung tâm, bố cục thành lập tập đoàn Thế giới mới, đối ứng với tập đoàn kỹ thuật bên trong thế giới không biết kia; lấy Chu Tải Ngôn, tiến sĩ Dương làm trung tâm, bố cục tương ứng là tập đoàn dược phẩm vĩnh sinh.

Thế gia!

Tập đoàn khoa học kỹ thuật không rõ!

Tập đoàn dược phẩm vĩnh sinh!

Đây là ba bên quyền quý trên đỉnh Kim Tự Tháp! Hiện tại, tình báo đổi mới dường như lại vươn xúc tu về phía thế gia…

⚝ ✽ ⚝

"Chết tiệt!" Lục Bình mắng.

Không cần quan tâm nhiều, anh nhất định phải chạy về phía trước. Trước khi Kiều gia xuất thủ nhất định phải nắm thế gia đã từng là danh gia vọng tộc vào trong tay, dùng lạc đà gầy kia đối kháng Kiều gia, tranh thủ thời gian cho Đinh Thanh.

Nếu không thì Đinh Thanh coi anh là núi dựa, nhưng lại không nhờ vả được gì.

Xe con màu đen lái đến trung tâm y tế Thụy Tân.

Đây là Lục Bình lần đầu tiên đến phòng khám tư nhân hàng đầu Trung Hải và thậm chí là Châu Á này.

Anh xuyên qua cửa sổ, nhìn về phía phòng khám dưới ánh đèn kia… Anh đã từng tìm kiếm ở trên mạng, biết rõ một ca phẫu thuật bất kỳ ở trung tâm y tế Thụy Tân chính là mấy chục, mấy trăm ngàn tệ, cho dù là tầng lớp trung lung bình thường cũng không dễ dàng chi trả. Nhưng tương tự, kỹ thuật của các bác sĩ trong y tế Thụy Tân đều là hàng đầu toàn cầu.

"Lục tiên sinh."

"Ồ?"

"Chu tiểu thư trở về lúc nào vậy?"

Trong hầm để xe, chỗ đậu xe tư nhân.

Chu Nhĩ Vi mặc áo dài màu trắng, hai tay cắm ở bên trong túi. Sau khi nhìn thấy Lục Bình, cô hơi khom người gọi một tiếng. Nghe thấy câu hỏi, trên mặt liền mang theo nụ cười quý tộc tinh xảo phù hợp lễ nghi nhất:

"Vào đêm hôm trước."

Lục Bình gật đầu: "Chúng ta đi thôi."

Hai người một trước một sau hướng về phòng cấp cứu của phòng khám tư nhân. Xuyên qua hành lang, Lục Bình đẩy cặp kính gọng vàng một cái. Từ phương xa anh đã trông thấy Ông lão phu nhân ngồi trên xe lăn, viện trưởng Chu Tải Ngôn và tiến sĩ Dương Triều Lai.

Ba người ở phía đối diện đều đồng thời nhìn về phía anh.

"Lục tiên sinh." Viện trưởng Chu Tải Ngôn cung kính nói.

"Lục tiên sinh." Tiến sĩ Dương Triều Lai cũng đi đến bên cạnh.

"Ừm."

"Tiến sĩ Dương đã vất vả rồi, trễ như vậy rồi còn để ông qua đây." Lục Bình cười gật đầu, đi đến trước mặt Dương Triều Lai, đưa tay vỗ vỗ cánh tay đối phương, nói xin lỗi: "Đợi lát nữa còn cần đội ngũ của ông giúp đỡ một chút."

Bên ngoài phòng cấp cứu trên cùng của trung tâm y tế Thụy Tân, Lục Bình chỉ vừa xuất hiện đã lập tức trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người. Trong lúc còn đang trò chuyện với hai người trước mặt, dư quang tầm mắt chú ý tới xe lăn của Ông lão phu nhân bị đẩy tới bên cạnh.

"Ông phu nhân, đã lâu không gặp."

"Sao để thân thể Lê tiểu tiên sinh xảy ra chuyện đều không nói cho tôi biết, may mà Tải Ngôn gọi điện thoại cho tôi, tôi mới rõ ràng tình trạng."

Lục Bình lộ ra nụ cười, nhìn về phía lão phu nhân già nua nhưng ung dung. Anh hơi khom người, tỏ vẻ tôn kính.

Lời nói ung dung, bày tỏ sự quan tâm của mình vừa đúng. Lục Bình quan sát Ông lão phu nhân, ngoại trừ có thể nhìn ra được tâm trạng bất an của đối phương ra, anh còn chú ý tới vị lão phu nhân này theo bản năng còn nhìn về phía hành động của Chu Tải Ngôn.

"Ông phu nhân chớ trách Tái Ngôn."

"Đây là tôi bảo đối phương nhắc nhở, nếu không ông ấy không dám làm như vậy đâu?"