Chương 381 - Quá Khứ Bị Lục Bình Vạch Trần!
Mặt trời chiều ngả về tây.
Ánh đèn sáng lên, chiếc xe Mercedes E màu đen khiêm tốn lái vào trong sân.
"Văn Quân, có chuyện gì lại cần tôi đặc biệt tới đây?"
Là một người đàn ông cũng không còn trẻ nữa, nhưng vóc dáng lại quản lý cực tốt. Chu Tư Niên mặc âu phục, đeo mắt kính đi xuống từ trên xe, mỉm cười với người giúp việc đang chờ ở trước xe một cái. Ông rảo bước đẩy cửa phòng ra…
Người còn chưa đến đã cởi mở lên tiếng chào hỏi.
"Có khách soa?"
"Thì ra là Tiểu Ông…"
Chu Tư Niên chú ý tới người lạ trong phòng khách, sau khi thấy rõ đối phương thì nụ cười trên mặt liền thu liễm lại.
Năm đó, Chu gia xảy ra chuyện cũng có chút mâu thuẫn với Lê gia, vì thế cho nên mấy năm nay đều không có lui tới.
"Anh Tư Niên." Ông lão phu nhân quan sát tỉ mỉ Chu Tư Niên. Đối phương hoàn toàn không giống như là 70 tuổi, ít đi rất nhiều cảm giác cao cao tại thượng. Cả người nhìn rất giống với một vị học giả và giáo sư. Bà lộ ra vẻ mặt cảm khái, gọi một tiếng.
"Lục tiên sinh?" Chu Tư Niên ngồi ở phía trước ghế sofa. Ông nghe thấy cái tên này thì lập tức nhíu mày.
Ông lão phu nhân chú ý tới phản ứng của gia chủ Chu gia, trong lòng đăm chiêu, anh Tư Niên không giống như là đã rời xa tầng lớp thượng lưu như bản thân thể hiện, rõ ràng là có chú ý tới những sự thay đổi trong vòng. Mà đoạn thời gian gần đây, Lục tiên sinh chính là tồn tại được giới thượng lưu Trung Hải chú ý nhất.
"Là phúc thì không phải là họa, là họa thì nhất định không thể tránh khỏi."
"Nếu vị Lục tiên sinh này muốn gặp tôi thì gặp một chút vậy."
Sau một lúc suy nghĩ, Chu Tư Niên nhìn thẳng vào ánh mắt của Ông phu nhân, trầm giọng nói. Ông cũng chú tới thâm ý của Lục tiên sinh khi tìm người thông qua Ông phu nhân.
Dựa vào năng lực tình báo của đối phương, Lục tiên sinh nhất định có thể có biện pháp gặp được bọn họ.
⚝ ✽ ⚝
"Hỗn loạn!"
"Rất hỗn loạn! Lão già Ông Đức Lâm kia ẩn náu phía sau màn, khuấy động mọi thứ trước mặt. Thanh gia và Thái Tông lão lại giống như là đội cứu hỏa, không ngừng áp chế…"
Chiếc xe con màu đen xuyên qua dòng xe cộ tấp nập.
Ánh đèn neon hai bên đường phản chiếu lên trên gương mặt của Lục Bình. Anh nhìn lại thông tin tình báo liên quan đến Chu gia một lần, trong miệng nói lẩm bẩm… Sau khi thở ra một hơi, anh chú ý tới ánh mắt của Viên Lợi Quân trong kính chiếu hậu, liền đè điện thoại di động ở dưới lòng bàn tay. Lục Bình dựa vào cửa sổ xe, tùy ý mà hỏi.
Nghe Viên Lợi Quân miêu tả tỉ mỉ, trong đáy lòng anh không khỏi cảm thấy thán phục, giao phong giữa hai bên đang là một sáng một tối.
Đinh Thanh đang lâm vào trong thế bị động.
"Thanh Tử có từng yếu thế?"
"Chưa từng."
"Thanh gia và Thái Tông lão đều không phải là người dễ chọc."
"Ừm…"
Buồng xe lâm vào yên tĩnh. Qua rất lâu, Lục Bình mới tiếp tục hỏi:
"Kiều gia có từng xuất thủ?"
"Không có. Nhưng mà Thanh gia và Thái Tông lão nói Kiều gia chắc là sẽ không chịu an tĩnh được bao lâu nữa, Ông Đức Lâm ở trong bóng tối đang có ưu thế. Chỉ cần cho bọn họ thời gian, Thanh gia đứng yên tại vị trí Tông Trưởng sớm muộn gì cũng có thể hoàn toàn loại bỏ sức ảnh hưởng của Ông Đức Lâm… Kiều gia sẽ không muốn thấy một màn này." Viên Lợi Quân đáp.
Lục Bình nghe vậy, mí mắt giật giật, không nói gì thêm. Nếu như Kiều gia ra tay liền đại biểu cho việc quân cờ trên bàn cờ này từ Đinh Thanh và Ông Đức Lâm chuyển lên người Kiều gia và mình.
Trong lúc Lục Bình tiếp tục suy nghĩ, lúc này xe đã lái vào căn nhà chứa vườn hoa cao cấp. Lục Bình quan sát khung cảnh bên ngoài thông qua cửa sổ xe, một bức tường rào màu xám nhạt bao quanh vườn hoa.
Xe xuyên qua cửa sắt màu đen.
Cảnh tượng bên trong vườn lập tức khắc sâu vào mi mắt.
Một căn nhà hai tầng được thiết kế theo phong cách phương Tây, mái nhà màu đỏ tản ra hơi thở của thời gian, cửa sổ màu xanh lá cây được trang trí bằng những hoa văn trang nhã, tinh xảo…
Phía trước căn nhà là một hàng cây xanh, sau nhà là vườn hoa xanh ngát, xung quanh được các cây nhãn vờn quanh, u nhã mà yên tĩnh.
"Dường như hiểu ra tiền cũ là gì? Tiền mới là gì?”
“Sự khác biệt nằm ngay ở chỗ nội tình."
Lục Bình cảm nhận được bầu không khí. Anh so sánh sự khác biệt với Hồng Lâu của Ngô Thì Chương, thì thầm tự nói.
Xe con màu đen dừng ở trước căn nhà. Trong tầm mắt, Ông lão phu nhân và hai người khác có khí độ bất phàm đang đứng thẳng, nhìn về chiếc xe vừa dừng lại.
"Tam tiểu thư Chu gia, Chu Văn Quân."
"Người đứng đầu Chu gia hiện tại, Chu Tư Niên. Vào lúc Chu gia suy sụp, đối phương còn đang ở trong độ tuổi mới lớn, cũng là người phản ứng kịch liệt nhất. Nhưng nhìn khí chất hiện tại của đối phương thì dường như mấy năm nay đã bị mài mòn đi rất nhiều."
Lục Bình liếc một cái đã nhận ra được. Anh đang nhớ lại bức ảnh chụp chung của Chu gia trong tình báo, trước đó anh còn dùng bút đánh dấu màu đỏ khoanh tròn lại hai người quan trọng bên trong tấm hình.
"Hô!"
"Ổn định…"
"Sau khi gặp mặt cùng người nhà họ Chu, giao phong vòng thứ nhất sẽ có ảnh hưởng quan trọng!"