← Quay lại trang sách

Chương 382 - Nước Mắt Rơi Đầy Mặt!

Viên Lợi Quân đẩy cửa trước xe ra, sau đó chạy chậm đến trước cửa xe nơi Lục tiên sinh ngồi, đưa tay muốn mở cửa xe. Lục Bình cảm nhận được nhịp tim đang không ngừng tăng nhanh của mình. Sau khi xe hoàn toàn dừng lại, trong đầu của anh bắt đầu mô phỏng lại khung cảnh bản thân ung dung đẩy cửa xe ra, mỉm cười nhìn về phía mấy người Chu gia.

Nhưng chỉ trong mấy giây khẩn trương và do dự, đã khiến cho Lục Bình dừng động tác lại. Anh nhanh chóng điều chỉnh tư thế ngồi, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, chờ Viên Lợi Quân mở cửa cho mình.

"Lục tiên sinh." Cửa xe bị mở ra, giọng nói của Viên Lợi Quân vang lên ở bên tai.

"Lục tiên sinh."

Bởi vì thân phận đặc biệt của Lục Bình, tất cả người giúp việc bên trong Chu gia đều được sắp xếp đi nghỉ ngơi, chỉ còn dư lại một vị quản gia. Cô đẩy xe lăn của Ông phu nhân về phía trước. Ông lão phu nhân gọi với giọng điệu cung kính.

"Ông phu nhân." Lục Bình cười nói, thuận theo ánh mắt nhìn về hai người Chu Tư Niên.

"Lục tiên sinh, đây là anh Tư Niên. Anh Tư Niên, vị này là Lục tiên sinh." Ông lão phu nhân giới thiệu.

Bên ngoài căn nhà gỗ, hai người Lục Bình và người đứng đầu Chu gia nhẹ nhàng bắt tay. Hai anh em nhà này dường như cũng không nhiệt tình đối với vị Lục tiên sinh thần bí này cho lắm. Thái độ của hai người không mặn không nhạt, nhưng mà không có mất đi sự lễ phép.

Không lâu sau, đoàn người đi vào trong nhà, ngồi ở bên trong phòng khách xa hoa.

"Hô!" Lục Bình hé miệng thở ra một hơi.

Anh nâng chén trà lên, nhấp một ngụm. Bên trong giày da dưới chân, ngón chân đang không ngừng nghiền ép đế giày.

Đứng trước gia tộc có lịch sự lâu đời như này, tại một góc không ai nhìn thấy, Lục Bình cảm nhận được động tác của ngón chân mình, áp lực nơi đáy lòng đang không ngừng được trút bỏ. Anh thậm chí còn cảm thấy vì thế mà thỏa mãn.

"Không thể cứ tiếp tục như vậy."

Sau khi ngồi xuống, anh liền tùy ý tán gẫu với cùng Ông lão phu nhân, Chu Tư Niên và Tam tiểu thư Chu gia. Tình thế giống như là bình nước đun sôi, không nói được ra chuyện gì.

Dưới cái nhìn chăm chú của ba người có xuất thân từ gia tộc lâu đời, Lục Bình cảm giác bản thân mình có chút ngồi không yên. Anh cảm giác mình giống như là một thằng hề, áp lực thầm lặng không ngừng đè nặng trên bờ vai của anh.

Anh buông chén trà xuống.

"Ông phu nhân."

"Chu tam tiểu thư."

Lục Bình bắt được cơ hội, ôn hòa gọi một tiếng. Sau khi nhìn thấy hai vị lão phu nhân kia đều đồng thời nhìn về phía mình, trong lòng anh chợt giật mình, sau đó tiếp tục treo nụ cười trên mặt:

"Tôi nhờ Ông phu nhân chuyển lời cho ngài, trên thực tế còn có một ý định khác.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Anh vừa dứt lời, ba người còn lại bên trong phòng khách đều có vẻ mặt không giống nhau.

"Lục tiên sinh, cứ nói đi đừng ngại."

Có câu nói, vẻ đẹp nằm ở trong xương chứ không phải ở làn da bên ngoài.

Lúc trước Lục Bình còn không hiểu là có ý gì, nhưng mà sau khi nhìn thấy vị Tam tiểu thư Chu gia này thì cuối cùng cũng đã hiểu rõ, cũng có thể chân chính lý giải được tại sao ở bên trong tình báo lại miêu tả là có nhiều tài tử thế gia theo đuổi đối phương như vậy.

Tam tiểu thư Chu gia cười nói.

"Ông phu nhân, còn có Chu tiên sinh, trước tiên xin hai vị chớ nên trách tội."

Lục Bình gật đầu.

Anh không có trực tiếp nói chuyện mà là nhìn về phía Ông phu nhân và Chu Tư Niên, sau đó mới tiếp tục nói.

Chú ý tới ánh mắt của bọn họ, đáy lòng Lục Bình chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Sự chú ý của bọn họ quả nhiên đã bị đề tài của mình hấp dẫn, mà không còn là trong lúc giơ tay nhấc chân đều luôn dùng sự quý khí xuất phát từ trong xương để dò xét anh một cách tự nhiên như lúc nãy.

"Trước khi nhờ Ông phu nhân chuyển lời với Chu Tam tiểu thư, tôi đã từng tỉ mỉ duyệt qua một số tin tức liên quan đến Chu gia, Ông gia và Lê gia." Lục Bình không có che giấu nữa, trực tiếp nói ra.

Thân phận của anh là thương nhân tình báo, nói điều này đương nhiên là vô cùng phù hợp với thiết lập.

"Trong tin tức có quá nhiều vinh nhục và hưng suy, có quá nhiều tiếc nuối giống như là lướt qua mây khói. Phần lớn mọi chuyện đều đã không thể vãn hồi."

"Nhưng mà có một chuyện tôi nghĩ là vẫn còn kịp."

Giọng điệu của Lục Bình ôn hòa, phía sau cặp kính mắt gọng vàng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Anh nhìn về phía Tam tiểu thư chu gia, còn có Ông lão phu nhân bên trên xe lăn, kéo dài ngữ điệu, thần bí nói: "Đó chính là… khúc mắc trong đáy lòng của Ông phu nhân và Chu Tam tiểu thư."

"Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà lại có thể khiến cho năm tháng tươi đẹp và tình bạn tốt như vậy bị dập tắt, khiến cho hai người dù là cảm thấy nhớ đối phương nhưng lại không tiếp tục lui tới trong vòng tận 40 năm." Anh tiếp tục từ từ nói ra.

Kèm theo giọng nói của anh, bên trong phòng khách của căn nhà gỗ, Ông lão phu nhân ngồi trên xe lăn và Tam tiểu thư Chu gia đều cùng liếc mắt nhìn nhau một cái. Trong ánh mắt bọn họ đều phản chiếu ra dáng vẻ của đối phương lúc còn trẻ tuổi hoa thì.

Trước ghế chủ vị, người đứng đầu Chu gia đã suy tàn- Chu Tư Niên bình tĩnh nhìn chăm chú một màn này.