← Quay lại trang sách

Chương 390 - Còn Mang Thù

Ngay tại anh đang âm thầm cảm thấy hối hận thì bỗng cảm thấy trước mắt mờ đi, thậm chí là không còn thấy rõ. Trong chớp mắt thay đổi, sư phụ Lý biến đổi thân ảnh, nắm đấm chẳng biết từ lúc nào đã hóa quyền làm chưởng, chạm vào trước trán Tam Nhi.

"Sở trường Bát Cực Quyền, còn am hiểu một chút Phách Quải Chưởng."

"Lý Đại Chung." Giọng nói khàn khàn của sư phụ Lý vang lên.

Dưới ánh mắt của mọi người, anh ta chậm rãi buông nắm đấm ra rồi đứng thẳng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục tiên sinh đang quan sát trận đấu ở phía trước lan can.

"Lục tiên sinh."

"Tôi thắng." Sư phụ Lý, tiếp tục nói.

Lục Bình nghênh đón ánh mắt của đối phương, bị ánh sáng chưa tiêu tan hết tận sâu trong ánh mắt của người kia làm cho sợ hãi, toàn bộ thân thể có một chút không thể động đậy. Trong lồng ngực, tim đập như trống chầu. Anh liều mạng vùng vẫy, giống như là đang cố gắng thoát khỏi cơn ác mộng, đột nhiên tránh thoát… Gương mặt đeo kính gọng vàng lộ ra nụ cười, bắt đầu vỗ tay. Tiếng vỗ tay thanh thúy vang vọng khắp nhà máy. Sau khi hơi dừng lại một chút, giọng nói ôn hòa vang lên ở bên tai mọi người:

"Sư phụ Lý, lợi hại."

Anh quan sát sư phụ Lý giữa sân.

Trên gương mặt chữ quốc tang thương vẫn là vẻ bình tĩnh như trước, trên trán dường như không có chút giọt mồ hôi nào, hiển nhiên là vẫn còn dư lực.

"Trận còn lại liền gác lại sau đi."

Ánh mắt Lục Bình nhìn về phía Tam Nhi đứng ở một bên khác, gương mặt đối phương trắng như giấy, hiển nhiên là tinh khí thần đã bị tiêu hao sạch sẽ. Tuy rằng trận chiến ban nãy rất ngắn, nhưng sự tiêu hao tinh thần lại không đơn giản chút nào.

"Một chọi hai thưởng 20 triệu, tôi vẫn sẽ chia cho sư phụ Lý." Lục Bình cười nói.

Với anh mà nói, tiền chỉ là một con số. Có thể sử dụng số tiền này lôi kéo được sư phụ Lý, hoặc có lẽ là lôi kéo được con đường phía sau lưng sư phụ Lý lại càng quan trọng hơn.

"Cảm ơn Lục tiên sinh!" Nghe thấy những lời này, nụ cười trên mặt Lý Đại Chung nhanh chóng thay đổi, nào còn có khí độ tông sư như lúc nãy nữa. Anh ta vội vàng ôm quyền, khom người đáp lại.

Học được tài nghệ văn võ, bán hết cho nhà đế vương.

Đây là chuyện từ xa xưa.

Khom người với Lục tiên sinh là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn đối với quyền sư.

⚝ ✽ ⚝

"Không cần đưa tiễn."

"Đi làm việc của anh đi."

Lục Bình nhìn về phía Đinh Thanh sau lưng, bình tĩnh nói.

Trong chiếc xe con màu đen, Lục Bình nhìn chăm chú về phía ngoài cửa sổ, những tòa kiến trúc và cây cối không ngừng lùi về phía sau, ánh trăng lưỡi liềm treo trên cao đập vào mi mắt. Anh lặng lẽ thở ra một hơi.

Sau một hồi, xe đậu sát ở trước tiểu khu cũ kỹ. Những quầy bán hàng rong và quán ăn, cùng với đám nhân viên văn phòng làm thêm giờ ngồi ăn đồ ăn giá rẻ ở trước giao lộ mang đến hơi thở cuộc sống một cách chân thật.

"Anh đã vất vả rồi." Lục Bình nhìn về phía Viên Lợi Quân, khóe miệng giương lên, lộ ra chút nụ cười rồi gật đầu nói.

Nói xong, anh đẩy cửa xe đi ra ngoài. Buổi tối cũng không ăn gì nhiều, vừa cảm nhận được mùi thơm xiên nướng truyền tới, bụng Lục Bình đã phát ra tiếng ục ục. Anh xách túi công văn hướng về phía quầy bán hàng rong phía trước.

"Chị Mẫn Đan."

"Em có mua chút xiên nướng, ăn một chút không?"

Lục Bình đẩy cửa phòng khách ra, ánh đèn dịu dàng lập tức chiếu xuống trên người. Chị Mẫn Đan nằm ở trước ghế sofa xem TV liếc mắt nhìn qua, sau đó quay đầu. Cô vẫn còn chưa có quên, cách đây không lâu dù chính mình kéo ra sợi tơ óng ánh, đối phương vẫn một mực quay về phòng ngủ.

Lục Bình gãi đầu một cái, cười ngây ngô một tiếng.

Anh xách bữa ăn khuya ngồi xuống ở phía trước ghế sofa, đặt xiên nướng, bún xào, bánh gạo và đậu hũ thối ra… Vừa muốn bắt đầu ăn, giống như là nhớ ra cái gì đó, Lục Bình chợt đi đến bên cạnh tủ lạnh. Lúc đi trở về thì mang theo mấy lon bia lạnh. Chỉ nghe ‘phốc’ một tiếng, bia lon toát ra khói trắng.

Lục Bình chưa ăn được mấy xiên.

Trong tầm mắt, đôi chân đẫy đà kia hạ xuống, bàn chân trắng nõn sơn móng đỏ giẫm ở trên dép lê, sau đó vươn cánh tay ta. Cô thuận thế cầm lon bia Lục Bình đã uống lên, cũng không ngại mà ngẩng đầu hào phóng uống ngụm lớn.

Sau khi ăn xong bữa anh khuya, Lục Bình liếm môi một cái. Anh nhìn về phía chị Mẫn Đan, còn chưa nói chuyện thì đối phương đã quay người đi trở lại trong phòng.

"Còn mang thù."

Lục Bình nhìn chăm chú vào bóng lưng của chị Mẫn Đan, nụ cười trên mặt trở nên rạng rỡ.

Lúc này, nếu như Hạ Mẫn Đan dừng bước quay đầu nhìn về phía sofa thì chắc chắn sẽ cảm thấy Lục Bình giờ phút này hết sức xa lạ, so với nhân viên văn phòng bình thường nhỏ hơn cô mấy tuổi hoàn toàn như là hai người khác nhau.

Đêm khuya.

Kim phút chuyển động hết một vòng, kim giờ chỉ vào số 12.

Lục Bình đi từ trước tủ sách tới trước bàn rồi ngồi xuống.

"A…"

"Thật đúng là."