Chương 392 - Mời Lục Tiên Sinh Ra Tay
Đã biết."
"Đi xuống trước đi."
Trong từ đường cổ điển uy nghiêm.
Đinh Thanh ngồi ngay ngắn ở trước ghế bành, sau lưng là vách tường đặt bài vị. Thái Tông lão thì ngồi ở bên tay trái của anh. Hai người uống trà, đánh cờ.
Tông Trưởng và Tông lão tọa trấn hội tông lão. Trong ngày thường, Tông Trưởng vừa là người đứng đầu Tào Môn vừa là người phụ trách quét dọn từ đường, dâng hương hằng ngày cho các tổ tông.
Đúng lúc này, cấp dưới bên ngoài vội vã xông vào, khom người đi qua, nghiêm túc nói rõ mục đích đến.
Nghe thấy vậy, vẻ mặt Đinh Thanh không chút thay đổi.
Thái Tông lão nhìn thoáng qua Đinh Thanh, phất tay nói.
"Mấy tỷ tiền vốn trong ngành tài chính của Tào Môn bị đóng băng. Lý do là cái gì… Nghi ngờ có liên quan tới gian lận và vi phạm!"
"Nực cười!" Sắc mặt Thái tông lão trở nên khó coi, đột nhiên giơ tay vỗ về phía bàn.
"Đinh Tông Trưởng!"
"Thái Tông lão!"
Người đàn ông trung niên mặc áo khoác đen lúc nãy vừa rời đi, trên trán không ngừng chảy mồ hôi lạnh, đôi mắt lộ ra vẻ kinh hoảng, lại lần nữa bước nhanh qua cánh cửa, vừa đến gần lại lo sợ bất an nói.
"Lại là chuyện gì?" Thái tông lão trầm giọng nói.
"Truyền thông giải trí Thiên Hành dưới trướng Tào Môn chúng ta xảy ra tai tiếng! Hiện tại đã lên trên No1 hotsearch! Hơn nữa, tổng thương hội giải trí Trung Hải đã đưa ra thông báo, yêu cầu giải trí Thiên Hành tiến hành sửa đổi toàn diện vô thời hạn!" Người đàn ông trung niên nhanh chóng nói ra.
Hành động như thế tương đương với việc chạm đến thiên đạo, muốn miễn cưỡng bức chết nhánh thứ hai của Tào Môn. Hai người trước bài vị còn chưa có đáp lời, tiếng bước chân vội vã bên ngoài từ đường lại vang lên một lần nữa. Đinh Thanh và Thái tông lão nhìn lại theo tiếng, là một cấp dưới khác đang lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Đối phương dừng lại ở trước cửa, nhìn về phía người đàn ông trung niên ở bên trong từ đường.
"Anh cũng tiến vào đi." Đinh Thanh trầm giọng nói.
"Đinh Tông Trưởng, Thái tông lão, xảy ra chuyện rồi!"
"Mắt xích tài chính của tập đoàn bất động sản Trung Hải đã bị đóng băng, ngoài ra, ngân hàng còn đưa ra văn bản của luật sư yêu cầu tập đoàn phải trả hết nợ trong vòng một tuần."
Kinh doanh bất động sản luôn cần tiền vốn để vận hành, thiếu nợ cũng vô cùng cao.
Hiện tại, dòng vốn của ngành bất động sản của Tào Môn lại bị đóng băng, yêu cầu trả tiền kia tương đương với việc dồn tập đoàn vào chỗ chết! Ngành bất động sản từ lâu đã thay thế ngành vận tải biển, trở thành trụ cột hàng đầu của Tào Môn.
Chuyện này tương đương với việc bóp chết huyết mạch của Tào Môn!
"Còn… Còn có!"
"Tàu thuyền của tập đoàn vận tải Trung Hải không được phép cập bến tại châu u và Đông Nam Á. Trước mắt, toàn bộ đều đang lênh đênh trên biển và chờ đợi thông báo. Tiếp tế của bọn họ chắc là không thể trụ được bao lâu."
Không nói đến tiếp tế, chỉ nói về những vi phạm hợp đồng phía sau thôi thì khoản bồi thường đã là một con số trên trời rồi.
Người đàn ông trung niên nuốt nước miếng, thân thể đang run rẩy, tiếp tục nói.
Bốn cú đánh liên tiếp, bắt chặt lấy cổ họng Tào Môn.
Một đám mây mù khổng lồ đang che khuất bầu trời, gần như cũng bao trùm tất cả mọi người trong nháy mắt.
Tận thế!
Đây là tận thế!
"Tôi biết rồi. Các người đi xuống trước đi." Đinh Thanh gõ gõ bàn, trên mặt không có lộ ra quá nhiều cảm xúc, trầm giọng nói ra.
Chờ hai cấp dưới đi nhanh ra khỏi từ đường.
Bên từ đường, Đinh Thanh và Thái tông lão lâm vào một khoảng tĩnh mịch.
⚝ ✽ ⚝
"Mời Lục tiên sinh ra tay đi."
"Đây cũng không phải là ván cờ mà chúng ta có thể đánh."
"Ừm."
"Hửm?" Lông mày Lục Bình khẽ nhíu.
"Vụ bê bối của Giang Thư Ảnh bị vạch trần? Nếu như mình như không lầm, phía sau Giang Thư Ảnh chính là giải trí Thiên Hành thuộc sản nghiệp dưới cờ của Tào Môn."
Lục Bình chú ý tới tin tức hiện lên trên trình duyệt. Ánh mắt lướt thoáng qua sau đó hơi nhíu lại, giống như là nhớ ra cái gì đó.
Lục Bình click chuột liên tục, những từ ngữ liên quan lập tức đập vào mi mắt: "Tàu thuyền của tập đoàn Trung Hải bị cấm cập bến?"
"Mắt xích tài chính của tập đoàn bất động sản Trung Hải bị đóng băng, ngân hàng công bố món nợ."
"Tập đoàn tài chính Kim gia?"
Lục Bình mới chỉ nhìn thấy tên của bốn tập đoàn này ở trong tình báo về Viên Thái Bình trước đó.
"Đến rồi sao?" Trái tim Lục Bình bắt đầu đập nhanh.
Trên thị trường trái phiếu, bốn tập đoàn này bắt đầu không ngừng lao xuống dốc, những đường màu xanh cong xuống như là thác nước.
"Con mẹ nó."
"Đây là vừa đi lên liền lật bàn sao?"
Lục Bình cảm thấy miệng hơi khô. Càng đi lên cao trong tầng cấp Kim Tự Tháp, anh càng phát hiện ra trận đánh cờ giữa các nhân vật lớn so với tưởng tượng trước đó của mình không chỉ là cẩn thận dò xét, mà là từng bước thăng cấp, sau đó bạo phát cuộc chiến sinh tử. Thường là một giây trước còn là sóng êm gió lặng, nhưng sau khi xác nhận không có chuyện gì thì lại chính là thế lôi đình… Mà vào lúc thế lôi đình chưa có hiệu quả thì đám mây đen giống như là tận thế kia lại nhanh chóng dừng lại.