← Quay lại trang sách

Chương 393 - Đi Lên Liền Lật Bàn!

[ Ong ong ——]

Đúng lúc này, điện thoại di động trong lồng ngực chợt rung lên. Lục Bình thở ra một hơi, bình tĩnh đứng dậy.

"A lô."

Cuối hành lang.

Gần cửa sổ.

Lục Bình nhận điện thoại, sau khi nghe rõ lời nói, anh ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua mây đen trên không trung, đáp: "Tôi biết rồi, không cần lo lắng."

Nói xong, anh lập tức cúp điện thoại không chút do dự.

Lục Bình thu hồi ánh mắt, làm bộ bình tĩnh lạnh lùng nhìn về phía hình ảnh phản chiếu của mình qua cửa sổ thủy tinh: "Không cần lo lắng?"

"Không cần lo lắng cái rắm!"

"Cái rắm!"

"Ông đây con mẹ nó sợ rằng sẽ phải chết!"

Phía sau cặp kính gọng đen, phía dưới lớp vẻ bình tình bên ngoài của Lục Bình chính là dáng vẻ dữ tợn và cuồng loạn.

Qua rất lâu sau.

"Hô!" Lục Bình thở dài một hơi.

Anh bình tĩnh ấn gọi đến một số điện thoại khác.

[ Tút ——], một tiếng nhắc nhở dài vang lên ở bên màng nhĩ.

Thân thể đang phát nhiệt, trái tim bắt đầu đập nhanh kèm theo tiếng nhắc nhở, máu tươi nóng hổi không ngừng chảy xiết trong huyết quản.

"A lô?"

"Chu tiên sinh, chào buổi sáng."

"Lục tiên sinh?"

"Chào buổi sáng."

Đầu bên kia điện thoại hơi dừng lại một chút, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, dùng giọng nói dịu dàng để đáp lại.

"Tôi cần ông xử lý một chuyện giúp tôi." Lục Bình bình tĩnh nói.

"Tôi biết rồi."

Tại Chu gia đã suy tàn.

Chu Tư Niên cúp điện thoại di động, để sách trong tay xuống, đứng dậy khỏi ghế sofa trước cửa sổ, tỉ mỉ suy nghĩ.

⚝ ✽ ⚝

"Điện thoại của nhân viên giao hàng. Anh bảo đối phương để đồ ở trong tủ dưới lầu."

Lục Bình trở lại trước bàn làm việc, nhận thấy ánh mắt của bạn gái Trương Oánh Oánh liền tùy ý đáp lại.

⚝ ✽ ⚝

Cùng lúc đó, tầng 58.

"Anh đi xuống trước đi." Lý Ngọc Trân đặt tình báo ở trong lòng bàn tay sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía đội trưởng an ninh Bảo Huy Quân rồi trầm giọng nói ra.

Cạch ——

Chờ Bảo Huy Quân rời khỏi.

Lý Ngọc Trân lại lần nữa mở tin tức ra, đầu ngón tay thon dài trắng nõn không ngừng gõ nhẹ lên bìa tài liệu: "Kiều gia?"

"Chỉ sợ không đơn giản như vậy."

Chỗ đứng của cô khác nhau, tin tức nắm giữ cũng khác nhau. Tuy rằng Lý gia đang suy tàn, nhưng một ngày tin tức lão gia tử tử vong chưa được truyền ra thì ngày đó Lý gia vẫn hoàn toàn xứng nằm ở hàng đầu.

"Đây mới thực sự là trận đánh cờ giữa các vọng tộc, so với mỗi lần đánh cờ trước đó đúng là đều có một khoảng cách không nhỏ.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

"Sợ rằng không chỉ là Kiều gia, Kiều gia chỉ là đúng lúc gặp phải nên bị đẩy tới phía trước sân khấu mà thôi."

"Bọn họ đều đang muốn thử mực nước phía sau Lục tiên sinh."

Gương mặt Lý Ngọc Trân lạnh lùng, ghế da dưới người chuyển động, nhìn về phía cảnh tượng thành phố bị mây đen bao phủ ở bên ngoài tầng 58: "Đối với những tồn tại ẩn náu phía sau màn kia mà nòi, phản ứng của Lục tiên sinh trước thủ đoạn chèn ép này là vô cùng quan trọng. Cho dù là vọng tộc tương đương tại Trung Hải ra tay, nhưng nếu như không phải là tồn tại đặc biệt thì vẫn không thể chấn nhiếp được ánh mắt của những loài săn mồi kia…"

"Bởi vì…"

"Chỗ thần bí nhất của Lục tiên sinh chính là không biết không rõ. Nước phía sau đối phương giống như là dòng nước ngầm vậy, không lường trước được, nhìn lén cũng không thấy được đầu nguồn. Một khi sừng sau lưng bị bắt, cho dù là tầng thống trị thì vẫn sẽ bị kéo xuống bên dưới để phân chia đồ ăn."

Nhìn về phía mây đen trên không trung, Lý Ngọc Trân có một ít xuất thần.

Vòng xoáy phun trào khiến cho trái tim của cô không ngừng sinh ra một loại cảm giác vô lực. Loại cảm giác này khiến cho cô cảm thấy thống khổ, cô muốn phá tan sự âm u này, để cho ánh mặt trời tự do rơi xuống.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Mây đen càng ngày càng dày, khiến cho người ta có một loại cảm giác như mây đen đang tạo thành áp lực nặng nề.

Áp lực cực lớn vẫn đang không ngừng gia tăng đối với Tào Môn. Tào Môn ngày thường tùy ý đi lại giữa đám quyền quý và phú hào bình thường, giờ đây lại giống như là một con thuyền nhỏ bấp bênh!

Đây là đã đắc tội người không thể đắc tội!

Đối với đám người cao tầng như Đinh Thanh mà nói, bọn họ đều hiểu rõ nguyên do, chỉ có thể yên lặng chờ đợi ở trong mờ mịt.

Còn về những người ở dưới đáy Tào Môn mà nói, bọn họ không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn lên không trung lại chỉ nhìn thấy tận thế khiến cho lòng người lo lắng bất an.

Đêm khuya.

Trên vùng biển Đông Nam Á, gần Miến Quốc và bán đảo Mã Lai.

Tàu thuyền của tập đoàn vận tải Trung Hải vốn dự định cập cảng quốc tế vào buổi sáng giờ vẫn còn đang lênh đênh trên biển cả.

Thủy thủ trẻ tuổi Vương Kim Ba đứng ở trên boong tàu, bàn tay bắt lấy lan can, quan sát bốn phía. Tối nay, ánh trăng trên không trung đều bị mây đen che lấp, mặt biển có vẻ như rất là tối tăm. Từng đợt sóng không ngừng vỗ vào, lớn hơn ngày thường rất nhiều. Đứng ở trước boong tàu phải dùng sức bắt lấy lan can để không để cho mình rơi xuống… Nhiên liệu của con tàu chở hàng này đã không còn nhiều lắm, những chiếc đèn pha vốn nên được bật đều đã bị tắt, chỉ để lại một chút ánh đèn nho nhỏ quét quanh bốn phía…