Chương 403 - Đã Đặt Tên Cho Đứa Nhỏ Chưa?
Lữ Tông lão ra đi thanh thản!" Viên Lợi Quân đưa tay lướt qua đôi mắt đang mở to của ông lão, trầm giọng nói.
"Ông lão."
"Tào Môn còn cần ngài tọa trấn chỉ đạo." Giọng nói hòa nhã của Đinh Thanh lại lần nữa vang lên.
"Tôi cũng muốn nhìn một chút… Thế cục này cuối cùng sẽ đi tới đâu." Ông Đức Lâm không có nhìn về phía Lữ Khánh Lộc ngã vào trong vũng máu. Ông ta nhìn ra ngoài bóng đêm ngoài cửa sổ, sau đó đáp lại Đinh Thanh.
"Lợi Quân, mang Ông lão đi nghỉ ngơi."
"Vâng." Viên Lợi Quân khom người đáp.
⚝ ✽ ⚝
Cảnh tượng xảy ra trong biệt thự của Ông Tông Trưởng tối nay chỉ là một màn thu nhỏ của cuộc đổ máu tối nay mà thôi.
Đinh Thanh dựa vào tên tuổi của Lục tiên sinh nhanh chóng dọn dẹp trên dưới, dùng một tốc độ không thể tin nổi chân chính nắm giữ hoàn toàn Tào Môn vào trong tay của mình.
Một đêm trôi qua.
Hôm sau.
Ánh nắng buổi sáng chiếu rọi xuống thành phố.
Lúc này, chiếc xe Mercedes- S màu đen xuyên qua đường phố huyên náo, lái về phía nghĩ trang Tùng Hạc tại Trung Hải.
Xe đậu sát ở bên ngoài nghĩa trang.
Đinh Thanh mặc một bộ đồ vest đen đi xuống, anh dựa vào một bên xe híp mắt lại một chút rồi mở mắt nhìn thoáng qua ánh mặt trời. Sau đó, tay cầm một bó hoa cúc màu trắng, sải bước vào sâu trong nghĩa trang dưới sự bao vây của các thủ hạ.
"Anh Thanh!"
Người phụ nữ trung niên mặc quần áo màu đen ôm đứa trẻ sơ sinh ở trong lòng đỏ mắt, cúi đầu gọi một tiếng.
"A Linh. Mã Phi vốn không cần phải chết, anh ấy đã cản súng cho tôi. Ngay cả trước giây phút cuối cùng của cuộc đời, dù xương cổ đã bị gãy thì anh ấy vẫn luôn cố gắng che giấu gương mặt của mình ở dưới lớp da."
Đinh Thanh đi đến trước mộ, khom người để hoa xuống. Anh nhìn chăm chú về phía hình ảnh của Mã Phi trước mộ, loáng thoáng nhớ lại hình ảnh Mã Phi đi theo mình từ 20 năm trước.
Một tay Đinh Thanh cắm ở bên trong túi, một tay khác sờ sờ cổ họng một cái, có chút thèm hút thuốc, nhưng anh vẫn cố khắc chế. Anh đi đến bước này, vợ đã không còn ở đây, con gái cũng không còn bên cạnh, các anh em tốt cũng dần dần biến mất.
Anh nhìn về phía hình ảnh trước mộ bia, chợt trầm giọng nói.
Có lẽ là lời nói của Đinh Thanh đã khiến cho đứa trẻ sơ sinh tỉnh lại. Lông mi thật dài run rẩy, miệng lẩm bẩm sau đó mơ hồ mở mắt ra. Đứa nhỏ vừa mới sinh này dường như đã bị đám người mặc đồ đen xung quanh làm cho hoảng sợ, lập tức khóc oa oa.
"Để tôi thử một chút."
Người phụ nữ gọi là A Linh kia dỗ thế nào đều không thể khiến cho đứa bé nín khóc.
Đinh Thanh vừa đưa tay ra vừa nói. Người phụ nữ chần chờ đưa đứa nhỏ cho Đinh Thanh. Cô có chút kinh ngạc khi chú ý tới, vị đại lão đi ra từ trong thây chất thành núi, máu chảy thành sông này lại biết ôm trẻ nhỏ, còn dùng động tác thích hợp để bảo vệ đứa nhỏ nữa. Nhắc tới cũng kỳ quái, đứa trẻ vừa nãy còn khóc oa o vừa nằm ở trong lòng Đinh Thanh liền không còn gào khóc nữa. Nhóc con chép miệng, dùng ánh mắt sáng ngời tò mò quan sát Đinh Thanh.
Đinh Thanh trêu chọc đứa nhỏ một lúc.
"A Linh."
"Cô có thể trách tôi không."
Đinh Thanh hỏi.
"Trách, cũng không trách. Tôi từ lâu đã bảo anh ấy kiếm một công việc ổn định, cho dù là giao thức ăn ngoài cũng được, nhưng anh ấy không làm. Như vậy đây chính là mệnh của anh ấy. Người thường đứng ở bờ sông nào có thể không ướt giày, mọi chuyện đều đã được định sẵn rồi."
Người phụ nữ trung niên mím môi một cái, nhìn về phía ảnh của chồng mình trên mộ rồi đáp lại.
"Tôi biết, cô cũng không muốn có quá nhiều liên quan tới chúng tôi."
"Trong này có 10 triệu."
"Xem như phí nuôi dưỡng đứa nhỏ trưởng thành."
Đinh Thanh đưa ra một cái thẻ ngân hàng, người phụ nữ trung niên cũng không có từ chối, dứt khoát nhận lấy.
"Đây là số điện thoại cá nhân của tôi. Sau này nếu có vấn đề gì thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, trừ phi tôi cũng đã chết." Đinh Thanh lại đưa ra tấm thẻ màu đen thứ hai, sau đó trầm giọng nói.
"Đã đặt tên cho đứa nhỏ chưa?"
"Mã Minh Trạch, tên là Mã Minh trạch, đây là tên mà Mã Phi đã đặt trước đó."
"Minh Trạch, Minh Trạch. Tên rất hay! Sau này, mặc kệ chị có thừa nhận hay không, mặc kệ đứa nhỏ ở chỗ nào thì Mã Minh Trạch chính là con nuôi của Đinh Thanh tôi!"
"Dâng hương cho tổ tông!"
"Cúi đầu!"
"Lại cúi đầu!"
Trong từ đường cổ điển uy nghiêm.
Cánh cửa lớn mở rộng.
Đám người đông nghịt ăn mặc nghiêm túc, xếp hàng ngay ngắn dựa theo địa vị cao thấp đứng ở trong sân đá xanh. Các Tông lão còn lại của Tào Môn và ba người phát ngôn thì lần lượt đứng ở bên trong từ đường.
Đinh Thanh mặc trường bào màu đen, hai tay cầm lấy cây nhang dài, giọng nói khàn khàn mà trang nghiêm vang lên, sau đó cung kính khom người, hành lễ về phía bài vị. Phía sau anh, tất cả mọi người đều lần lượt cúi đầu theo Đinh Tông Trưởng.