← Quay lại trang sách

Chương 402 - Đinh Thanh Tàn Nhẫn!

Hả?" Viên Lợi Quân khẽ ồ lên một tiếng. Anh ta lập tức ra hiệu cho người phía sau, giắt khẩu súng đen ngòm vào bên hông sau đó bước về phía cổng chính.

Còn chưa giơ tay lên đã nghe thấy một tiếng két, cửa bị kéo ra, ánh đèn dịu dàng lập tức đổ xuống.

Viên Lợi Quân ngay từ lúc bắt đầu đã luôn đặt tay ở trên khẩu súng. Ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú về phía trước cửa, chờ sau khi cửa mở ra hoàn toàn, chú ý tới quản gia mặc đồ đen… Xảy ra chuyện gì? Trong lòng không khỏi nghĩ như vậy. Anh ta nâng giày lên, đi vào bên trong biệt thự. Anh ta không sợ chết, hoặc có lẽ là anh đang cố ý chịu chết, chỉ cần người của Ông Tông Trưởng dám động một chú thì đúng lúc sẽ cho Thanh gia một lý do để ra tay.

"Lão gia ở trong phòng." Lão quản gia khom người nói.

Lúc đi ở bên trong biệt thự, Viên Lợi Quân quan sát mọi thứ trước mắt. Anh chú ý tới tất cả nhân viên an ninh bên trong đều đi ra ngoài. Sau khi nhìn thấy anh, bọn họ chỉ lấy khẩu súng trên người ra rồi đặt ở trước mặt, giơ hai tay lên.

⚝ ✽ ⚝

"Đinh Tông Trưởng, tôi có một nghi hoặc. Cậu có thể bảo đảm Tào Môn không trở thành tư binh của Lục tiên sinh không?" Ông Đức Lâm thu liễm cảm xúc, hỏi.

Thân ở giang hồ bất do kỷ.

Đi đường khó.

Đường khó đi.

Ông Đức Lâm ngồi trước ở bàn trà, cười nhìn về phía Tông Trưởng trẻ tuổi trong màn hình, chờ đối phương trả lời.

Xem tình thế trước mắt thì vị Lục tiên sinh kia chính là một con cá sấu ở dưới vực sâu còn đáng sợ hơn cả danh gia vọng tộc Kiều gia.

"Không thể."

Đinh Thanh dựa lưng vào bài vị tổ tiên, ánh nến lay lắt chiếu vào trên gương mặt. Anh hắn không hề do dự, lập tức đáp lại. Sau khi hơi dừng lại một chút, anh mới nhìn chăm chú về phía Ông Đức Lâm rồi tiếp tục nói:

"Nếu như Lục tiên sinh cần, tôi sẽ hóa toàn bộ Tào Môn thành tư binh của Lục tiên sinh."

Lời nói phản loạn như vậy vừa vang lên, Ông Đức Lâm lập tức thu liễm nụ cười, không có lộ ra vẻ mặt tức giận, chỉ là bình tĩnh và thản nhiên.

Từ xưa tới nay chính là thắng làm vua thua làm giặc.

Tuy rằng Đinh Thanh dùng lý do ông ta biến Tào Môn thành tư binh của Kiều gia để công kích. Nhưng đi đến vị trí này rồi có người nào mà không biết đây chỉ là một lý do cho có quang minh mà thôi? Thái tông lão của bộ chấp pháp kia nhìn như là lấy đại nghĩa để ủng hộ Đinh Thanh, nhưng nếu suy nghĩ sâu xa hơn thì chính là vì trong bốn gia tộc chống đỡ Tào Môn Ông gia là cường thịnh nhất, mà ba nhà còn lại đang từng bước bị áp chế.

Ông Đức Lâm cũng sẽ không bị kéo xuống vị trí Tông Trưởng chỉ vì cái lý do này!

"Nhưng Lục tiên sinh sẽ không." Đinh Thanh lại nói.

"Tào Môn ở trong mắt của Lục tiên sinh chẳng qua chỉ là phù du lướt qua mà thôi. Lục tiên sinh cần Tào Môn chỉ là bởi vì ván cờ ở Trung Hải, Tào Môn tuy nhỏ nhưng mà lại là một quân cờ đặc biệt." Anh tiếp tục nói.

Ông Đức Lâm nghe vậy, cũng không phủ nhận đánh giá này của Tông Trưởng tân nhiệm, chỉ cảm thấy cảm khái vì sự quyết đoán của đối phương.

"Tôi không có vấn đề gì. Chúc cậu may mắn, chúc Tào Môn chúng ta may mắn."

Ông Đức Lâm giơ cao chén trà trước bàn lên, sau đó uống sạch sẽ.

Ông ta không có nói gì nữa, cũng không vùng vẫy, chỉ chờ đợi vận mệnh cuối cùng của mình.

"Lợi Quân." Trong video, giọng nói của Đinh Thanh vang lên.

Trong phòng trà, Ông Đức Lâm vẫn đang uống trà, lão quản gia cung kính đứng ở phía sau. Bên cạnh chính là Tông lão Lữ Khánh Lộc đang co người lại giống như là đà điểu, muốn cố gắng giảm thấp cảm giác tồn tại của mình. Vừa nghe thấy vậy, mí mắt ông ta đột nhiên giật giật, nếp nhăn trên gương mặt già nua cũng run rẩy theo.

"Thanh gia." Viên Lợi Quân khom người nói.

"Lúc trước Tông lão Lữ Khánh Lộc ăn cây táo rào cây sung, nhiều lần tiết lộ thông tin với thế lực đối nghịch, khiến cho các anh em thương vong và tổn thất nặng nề."

"Cho Lữ Tông lão một chút thể diện đi." Đinh Thanh ung dung nói.

Lữ Khánh Lộc mở to hai mắt, sắc mặt tái nhợt, lập tức đứng lên. Đôi môi run run, không ngừng gầm thét vùng vẫy cầu xin, giọng nói khàn khàn vang vọng khắp phòng. Ông ta xoay đầu, nhìn về phía Ông Đức Lâm còn đang uống trà mà không thèm ngẩng đầu lên, cuồng loạn hô to:

"Ông Tông Trưởng!"

"Ông Tông Trưởng cứu tôi!"

"Tôi đã từng bán mạng cho Ông gia các người! Tôi đã từng bán mạng cho Kiều gia!"

"Được rồi."

"Lữ Tông lão, không nên uổng phí khí lực, còn không bằng suy nghĩ một chút xem kiếp sau nên đầu thai như thế nào thì tốt."

Viên Lợi Quân đeo bao tay vào, lúc đi về phía Lữ Khánh Lộc thì lập tức móc cây súng lục ra từ bên hông.

Sau khi đến gần, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Tông lão tuổi xế chiều. Giơ tay lên rồi quay về phía Lữ Khánh Lộc đang giãy giục, chặn lại cổ của đối phương, họng súng đen ngòm nhắm ngay vào huyệt thái dương.

[ Phanh ——] bóp cò không chút do dự. Chỉ nghe thấy tiếng súng nặng nề nổ vang, máu tươi văng lên gương mặt vô cảm của Viên Lợi Quân. Ông ta nhìn về phía Tông lão trước mặt, cuối cùng còn không thèm nháy mắt dù chỉ là một chút.