← Quay lại trang sách

Chương 407 - Lý Tổng Muốn Gặp Giám Đốc Lâm Một Chút

Lý Anh nhìn khắp bốn phía.

Sau khi nhận được yêu cầu của Lục tiên sinh, Lý Anh đã bắt đầu nghiên cứu về siêu xe, sau khi biết được buổi triển lãm siêu xe sắp được tổ chức này gần như bao gồm tất cả siêu xe hàng đầu trên thế giới thì cô liền kiên nhẫn chờ đợi.

Tại trung tâm khu triển lãm đang triển lãm vua xe của lần triển lãm này! Ferrari Laferrari màu đỏ lập tức đập vào tầm mắt của Lý Anh!

Bốn phía.

Phóng viên và đám phú hào đều cảm thấy kinh diễm đối với chiếc xe này.

"Đỉnh cao của công nghệ sản xuất hiện đại, giống như là một tác phẩm nghệ thuật… Tăng tốc lên tới 100km trong ba giây, tốc độ tối đa là 350 km, cả thế giới chỉ có hai trăm mười chiếc."

Nếu như không phải gặp được Lục tiên sinh thì Lý Anh chỉ là một giám đốc tiêu thụ của một cửa hàng Porsche bình thường. Khi đứng ở trước con quái vật bằng kim loại này, cô cũng cảm thấy kinh ngạc không kém:

"Giá khởi điểm là 22.5 triệu, vậy thì toàn bộ ít nhất cũng là 30 triệu… 30 triệu!"

"Lục tiên sinh…"

"Không biết có thích hay không?"

Lý Anh không ngừng cân nhắc. Cô cố gắng suy đoán thẩm mỹ của Lục tiên sinh, nghĩ tới chiếc Porsche Panamera kia.

"Tôi muốn."

Sau một hồi, Lý Anh chống lại cảm giác khẩn trương đang muốn xông ra ngoài, cố gắng khiến cho mình trông có vẻ lạnh lùng một chút. Đôi môi đỏ khẽ giương lên, giọng nói xuyên qua đám người. Tại phương xa, giám đốc cao cấp của Ferrari đang bao vây quanh các phú hào cũng nghe thấy.

Phóng viên bốn phía lập tức vị thu hút, nhanh chóng hướng ánh đèn flash đối với người phụ nữ đeo kính râm này.

⚝ ✽ ⚝

"Lục tiên sinh."

Thái tông lão và Đinh Thanh cùng nhau cung kính khom người với Lục Bình, sau đó gọi một tiếng.

"A?"

"A!"

"Dì Vương, cháu hôm nay phải tăng ca thêm một chút, làm phiền dì đón Niếp Niếp giúp cháu một chút. Được rồi, được rồi, làm phiền dì rồi."

Trong màn đêm.

Lâm Thu Nguyệt lấy lại tinh thần. Biểu cảm trên gương mặt cô bắt đầu trở nên sinh động hơn, nghiêng đầu qua nhìn về phía ngoài cửa sổ. Thành phố mới vừa lên đèn, ngựa xe như nước… Cô cuống quít cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho dì trong nhà.

"Hô!"

Lâm Thu Nguyệt đặt điện thoại di động xuống trước bàn làm việc, thở ra một hơi thật dài. Lúc này, cô cảm nhận được một trận lạnh lẽo truyền đến từ dưới mông, cúi đầu nhìn lại, đôi chân đẫy đà lộ ra dưới chiếc váy ôm hông.

Đôi tất kia đã bị xé rách vào buổi sáng. Cả ngày hôm này cô đều có chút hoảng hốt, thế cho nên lúc này mới nhớ tới. Gương mặt cô lập tức trở nên đỏ bừng, giống như là có thể chảy ra nước.

Cô vội vàng kéo lấy ngăn kéo dưới cùng ra, tìm kiếm một đôi tất chân chưa dùng ở bên trong. Cũng may, trong ngày thường vì để đề phòng những tình huống tất bị rách nên cô gần như luôn để một đôi tất dự phòng ở bên trong phòng làm việc. Lúc này đúng là có đất dụng võ.

Lâm Thu Nguyệt không ngừng kéo tất lên.

Kiễng mũi chân…

Chỉ vừa đi được một nửa thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa [ Cốc cốc cốc… Cốc cốc….]

"Giám đốc Lâm, là tôi." Giọng nói của thư ký thứ nhất của Lý Ngọc Trân, cũng là phó tổng tài của truyền thông Xuyên Hòa- Trần Định Quyên vang lên ở bên tai.

Lâm Thu Nguyệt trợn to hai mắt.

Thình thịch!

Trái tim bắt đầu đập kịch liệt. Cô nhìn về phía tất chân vừa mới kéo lên tới bắp đùi, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa phòng làm việc. Cô khẩn trương mà hoảng loạn, lần nữa cúi đầu xuống, vội vàng kéo tất lên.

"Trần tổng." Lâm Thu Nguyệt, cuống quít giẫm lên giày cao gót, kéo cửa ra.

Gương mặt đỏ ửng, vén lọn tóc ra sau tai, cúi đầu xuống gọi một tiếng.

"Có đang bận gì không? Tại sao đến giờ này rồi mà vẫn còn chưa tan làm? Niếp Niếp chắc là đã tan làm rồi đúng không?"

Trên gương mặt Trần Định Quyên mang theo nụ cười, thật giống như không nhìn ra sự khác thường của Lâm Thu Nguyệt. Cô âm thầm nhìn thoáng qua phòng làm việc, sau đó ôn hòa nói.

"Vừa…Vừa xử lý xong một ít công việc."

"Tôi đã nhờ dì trong nhà đi đón Niếp Niếp tan học rồi."

Lâm Thu Nguyệt thở phào một cái, lập tức đáp lại.

"Thì ra là như vậy. Xem ra công ty chúng tôi vẫn có rất nhiều chỗ thiếu sót, đúng là nên để cho giám đốc Lâm và các đồng nghiệp có hoàn cảnh như giám đốc Lâm có thể dành nhiều thời gian bồi bạn với con nhỏ hơn." Nụ cười của Trần Định Quyên không thay đổi, tiếp tục nói.

"Đúng rồi."

"Lý tổng muốn gặp giám đốc Lâm một chút."

Trần Định Quyên nhìn thẳng vào ánh mắt của Lâm Thu Nguyệt, nói ra mục đích bản thân tự mình tới đây.

Lâm Thu Nguyệt nghe vậy, trong lòng siết chặt, nhưng mà cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Cô ngay từ đầu đã biết chuyện xảy ra ở trong phòng họp sáng nay không có khả năng giấu diếm được chủ tịch Lý Ngọc Trân. Hoặc có lẽ là, trong tư tâm che giấu của cô càng cố ý muốn để Lý tổng chú ý tới cảnh tượng kia.