Chương 408 - Điên Rồi! Đều Tại Bổ Não!
Tòa nhà Xuyên Hòa, tầng 58.
Lâm Thu Nguyệt đi theo phía sau thư ký thứ nhất Trần Định Quyên, cẩn thận từng li từng tí cất bước. Cô không dám nhìn vào nhân viên an ninh đứng cách nhau 1 mét ở hai bên, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Mời vào."
"Không cần khẩn trương."
Trần Định Quyên đẩy cửa ra, ôn hòa nói.
Không lâu sau, Lâm Thu Nguyệt câu nệ khẩn trương đứng ở trước bàn làm việc, nghênh đón ánh mắt của Lý Ngọc Trân.
"Buổi sáng hôm nay, giám đốc Lâm dường như đã phát hiện ra thân phận của Lục tiên sinh?" Lý Ngọc Trân quan sát Lâm Thu Nguyệt, đôi môi đỏ khẽ nhếch, chợt hỏi.
"Ừm… Ừm." Lâm Thu Nguyệt cúi đầu xuống, đáp lại.
"Các người đã làm gì ở bên trong phòng làm việc?" Giọng nói lạnh lùng của Lý Ngọc Trân vang lên.
Lâm Thu Nguyệt nhấp nhấp miệng. Cô bị ánh mắt của Lý Ngọc Trân nhìn chăm chú, cảm nhận được áp lực đến từ người đứng đầu chuỗi thức ăn… chỉ cảm thấy mình giống như là một con thuyền nhỏ trong gió bão, dưới chân đều có chút nhũn ra.
"Nên nói cái gì, không nên nói cái gì, cô chắc là cũng hiểu."
Adrenaline bạo phát vào thời khắc cuối cùng.
Hai mắt của Lục tiên sinh đột nhiên mở ra, ánh mắt lý tính mà băng lãnh. Bên trong ánh mắt kia hoàn toàn không có phản ứng sau trạng thái kia. Đối phương đã nói với co như vậy.
"Không có làm cái gì cả." Lâm Thu Nguyệt hít một hơi thật sâu, đáp lại.
Tuy rằng cô mới nhậm chức tại Xuyên Hòa, tất cả những thứ trước mắt của cô đều là Lý Ngọc Trên đến từ gia tộc Yến Kinh ban cho.
Nhưng đầu óc Lâm Thu Nguyệt rất thanh tỉnh. Cô cũng hiểu, vị Lục tiên sinh kia mới là nguyên nhân khiến cho Lý Ngọc Trân đối đãi đặc biệt với mình.
Nghe thấy lời nói của đối phương, Lý Ngọc Trân dừng lại một chút, lập tức lộ ra nụ cười rực rỡ. Cô kinh ngạc quan sát vị tổng giám đốc Lâm Thu Nguyệt này. Người này có thể chống đỡ được áp lực của cô, và xem Lục tiên sinh như căn nguyên của mình… Đùng là một người phụ nữ thông minh.
Đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn.
Bầu không khí bên trong phòng làm việc trở nên ngưng trọng.
Rất lâu sau đó.
Lý Ngọc Trân nhìn chằm chằm Lâm Thu Nguyệt không chớp mắt, môi đỏ giương lên, chợt hỏi: "Cho nên, các người đã dùng tư thế gì?"
⚝ ✽ ⚝
Tim Lâm Thu Nguyệt không khỏi đập nhanh.
⚝ ✽ ⚝
Một bên khác.
Dưới ánh trăng sáng trong.
Hồng Lâu.
Lục Bình ngồi ở chủ vị, bên tay trái là Đinh Thanh ngồi ở vị trí đầu tiên, sau đó là Thái tông lão; bên tay phải lần lượt là Ngô Thì Chương và Tiết Hoa Thanh.
Bên cạnh chân Lục Bình, hầu gái đang cong chân nửa quỳ, nhẹ nhàng xoa bóp.
Lục Bình bưng một ly trà lên.
Dựa vào khoảng cách uống trà, Lục Bình nhìn chăm chú một màn trước mắt. Ánh mắt của anh hơi lấp lóe, chỉ cảm thấy máu tươi bên dưới làn da của mình đang không ngừng sôi trào. Cảm giác thỏa mãn khổng lồ do quyền lợi và tài phú mang đến khiến cho Lục Bình trầm mê.
"Thái tông lão." Lục Bình buông ly trà xuống, gọi một tiếng.
"Lục tiên sinh, ngài nói đi." Thái tông lão liền vội vàng đáp lại.
Hiện tại vị Lục tiên sinh này đã thay thế Kiều gia trở thành chỗ dựa của Tào Môn.
"Tôi nghe nói, Thái gia là gia tộc sáng lập bộ chấp pháp của Tào Môn, có lịch sử lâu đời và uyên thâm trong lĩnh vực võ thuật."
"Tôi không dám nhận là gia tộc có nguồn gốc thâm sâu."
"Nhưng Thái gia chúng tôi cũng được coi là có chút danh tiếng trong giới võ thuật trong nước." Thái tông lão suy nghĩ về lời nói của Lục tiên sinh, khiêm tốn nói.
"Truyền võ là truy tìm sự cực hạn của thân thể, thứ theo đuổi chính là đánh ra với lực lượng mạnh nhất, luyện ra năng lực phản xạ thần kinh nhanh nhất."
Trong phòng.
Lục Bình vừa mới cất lời, hô hấp của tất cả mọi người đều lập tức chậm lại. Tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý của mình vào trên người Lục tiên sinh, suy ngẫm mỗi một câu mà đối phương nói ra.
Đây là chuyện tốt, nhưng tương tự cũng là chuyện xấu.
Chuyện tốt là điều này nói rõ địa vị bây giờ của Lục Bình. Mà chuyện xấu thì là Lục Bình nhất định phải càng thêm cẩn thận khi nói chuyện, phòng ngừa việc bị bắt chẹt.
"Gần đây, trong giới có một số sở nghiên cứu căn cứ vào trị số cụ thể của lực bộc phát và lực phản ứng không ngừng thí nghiệm chiến lực cực hạn của con người, sau đó chia thành chiến lực cấp A, chiến lực cấp AA, và chiến lực cấp A AA."
Lục Bình nói những lời này với vẻ mặt hờ hững:
"Không biết…Thái tông lão có lý giải gì đối với cái tiêu chuẩn này?"
Anh rất muốn tìm hiểu về một phạm vi khác nhưng lại không dám cẩn thận hỏi thăm, chỉ có thể nói bóng nói gió thông qua phương thức như này.
Đúng như dự đoán.
Sau khi nghe thấy những lời này của Lục tiên sinh, sắc mặt Thái tông lão lập tức thay đổi, thân thể cũng ngồi ngay ngắn hơn. Lông tơ quanh người đều không khỏi dựng thẳng hết cả lên, vẻ mặt nghiêm túc trước giờ chưa từng có. Dựa vào quyền hành và năng lực của Lục tiên sinh, sao có thể không biết rõ về tiêu chuẩn đang dần được lan truyền trong giới này?
Trong này sợ rằng có che giấu… thâm ý khó tả!
"Ngay hôm nay thôi…"
"Là thời điểm thực sự phải đứng ra."
Ngô gia Hồng Lâu Ngô Thì Chương quan sát chăm chú các nhân vật trước mặt, nhớ lại trận đánh cờ bao phủ ở phía trên Tào Môn trong mấy ngày gần đây. Ông hiểu rõ, Lục tiên sinh tối nay qua đây chỉ sợ là muốn đưa tối hậu thư cho mình.