Chương 410 - Tin Đồn
Lục Bình tính toán trong lòng, ngay sau đó lập tức phản ứng lại. Thân thể trở nên cứng đờ.
Anh cũng hiểu rõ giá trị của hai số liệu này!
Điều này tương đương với, năng lực phản ứng của tuyển thủ thể thao điện tử cộng với sức đánh cấp bậc Tyson… và, mỗi một vị quyền sư đặc công đều sẽ luyện tập kỹ thuật giết người!
Anh mơ hồ cảm thấy tê cả da đầu!
"Quái vật! Quái vật!" Lục Bình líu lưỡi.
Anh nhớ lại mỗi một vị quyền sư mà mình từng gặp, phảng phất như hiểu rõ ra.
"Tiếp tục đi."
Lục Bình chú ý tới, mấy người Đinh Thanh đều lộ ra vẻ mặt chấn động. Anh cố tỏ ra vẻ bình tĩnh, tiếp tục cười nói.
"Cho dù là phóng mắt toàn cầu thì cũng chỉ có lác đác một số người là phù hợp với tiêu chuẩn chiến lực cấp AA."
"Mỗi một người đều là hung thú hình người thật sự. Nếu như đặt bọn họ ở bên trong một thành phố bằng xi măng cốt thép, bọn họ sẽ dùng thành phố làm vỏ bọc, lấy ngàn vạn người bình thường làm con tin… Tính tàn phá mà bọn họ gây ra khó có thể lường được." Thái tông lão trầm giọng nói ra. Ông giống như là nhớ lại cái gì đó, không nén nổi giật mình.
"Lực lượng đánh vào vượt qua 800 kg."
"Tốc độ phản ứng thần kinh toàn diện lên tới 60 mili giây. Giữa các quyền sư, người luyện Ám Kình thâm niên có thể được xem là thuộc cấp độ này."
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình nghe vậy, tóc gáy dựng lên.
Chỉ hai 2 cái số liệu này thôi đã có thể nhanh chóng câu lên sự sợ hãi trong đáy lòng của Lục Bình rồi, ngay cả từng sợi lông tơ trên người đều đang run rẩy theo.
"Thường nói giết người như giết gà, nhưng đây sợ rằng còn hơn thế. Giết gà nào có dễ dàng như vậy?"
"Tôi cũng không biết về tiêu chuẩn của cấp A AA. Tôi sống đến cái tuổi này rồi mà vẫn chưa từng thấy qua… Thậm chí còn không biết rõ thời đại này liệu có còn tồn tại thần tiên trên mặt đất có thể xưng là tông sư Hóa Kình như vậy hay không."
"Nếu như có thì nhất định cũng sẽ không nhiều hơn năm ngón tay, hơn nữa cũng chỉ thuộc về thế lực hàng đầu thực sự. Tồn tại như bọn họ chắc chắn sẽ bị hạn chế sinh hoạt trong một khu vực cố định, sẽ giám sát 24/24. Hơn nữa, chỉ cần bọn họ biến mất trong tầm nhìn theo dõi thì tất cả thế lực cấp cao toàn cầu, bao gồm cả các nước lớn đều sẽ tiến hành báo động!"
Thái tông lão thuật lại với vẻ mặt nghiêm túc.
Ông dứt lời còn ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Lục tiên sinh ở trước chủ vị, tựa như là muốn nhìn từ trong đôi mắt của đối phương xem xem phía sau tổ chức kia liệu có ẩn giấu thần tiên như vậy hay không!
⚝ ✽ ⚝
Ánh trăng lạnh lẽo bao phủ.
Hồng Lâu cổ điển.
Sống lưng Ngô Thì Chương đều đã bị mồ hôi thấm ướt. Ông đã từng tiếp xúc với quyền sư, nhưng đây là lần đầu tiên biết đến bí mật ở cấp độ này.
"Hô!"
Tông Trưởng Đinh Thanh vừa mới lên nắm quyền Tào Môn không lâu trầm mặc, chỉ là hơi thở chẳng biết đã trở nên dồn dập từ lúc nào.
Tiết Hoa Thanh, người đang bắt đầu gây dựng mạng lưới tình báo Lục Nhĩ đang liều mạng che giấu cảm xúc ở nơi sâu nhất.
"Không tồi." Lục Bình cười gật đầu.
"Tôi còn mơ hồ nghe nói về một tin đồn…" Thái tông lão giống như là nhớ ra cái gì đó, chợt nói lần nữa.
"…" Trong lòng Lục Bình chợt cứng đờ.
"Phía trên đánh giá cấp A AA hình như còn có một đánh giá chỉ xuất hiện ở trên lý thuyết —— chiến lực cấp S! Đây là giới hạn của cơ thể con người trên lý thuyết được đám nhà nghiên cứu điên cuồng kia nghiên cứu ra thông qua các thí nghiệm giải phẫu! Nhưng mà, con người không phải máy móc, sao có thể đạt đến cực hạn của lý luận được chứ? Trừ khi xương người được thay thế bằng hợp kim titan hoặc là các kim loại khác, dùng tín hiệu điện để thay thế mạng lưới thần kinh con người…"
Thái tông lão nói về những tin đồn thỉnh thoảng nghe thấy. Nhưng chỉ nói đến một nửa, ông liền lắc đầu rồi nở nụ cười:
"Cho dù là như vậy thì chắc là sẽ không được."
"Bộ não của chúng ta chắc là không thể tiến hành xử lý tin tức với tốc độ nhanh như vậy được. Trừ khi… có thể nghiên cứu ra một loại chip có thể cấy ghép vào trong não!"
"Lục tiên sinh!"
"Xin lỗi!"
"Càng nói càng thái quá rồi… Mong ngài lượng thứ!"
Thái tông lão cười nói. Ánh mắt già nua của ông nhìn về phía Lục tiên sinh, chỉ thấy được dáng vẻ nghiêm túc mà uy nghiêm của đối phương… Tim ông nhất thời đập thịch một tiếng thật mạnh.
Ông lão tuổi đã xế chiều này gần như là muốn nhảy dựng lên từ trước chỗ ngồi.
"Cũng may, cũng may. Nhìn phản ứng của Thái tông lão thì kiểu người như vậy chắc là không tồn tại."
Lục Bình nghe thấy câu nói xin lỗi ở cuối của Thái tông lão thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm ở trong đáy lòng.
Anh thật sự đã bị đoạn cuối cùng kia làm cho kinh sợ, chỉ đành phải nghiêm mặt để giảm bớt sự mất khống chế của tâm trạng.