← Quay lại trang sách

Chương 411 - Phụng Chủ!

Sảnh tiếp khách Hồng Lâu, sau khi Thái tông lão nói ra những lời kia, bầu không khí dần trở nên lạnh xuống.

Cảm nhận được sự trầm mặc này, ngón chân Lục Bình trong giày da bắt đầu nghiền ép đế giày… Bởi vì cũng không tính là đặc biệt khẩn trương nên dùng sức cũng không mạnh. Cảm nhận được chất liệu cotton của tất và đế giày, tâm trạng căng thẳng của Lục Bình cũng dần dần buông lỏng.

Anh muốn làm chút gì đó để hóa giải bầu không khí yên tĩnh và lúng túng này. Anh đưa tay về phía chén trà, lúc này, anh chú ý tới Đinh Thanh và Ngô Thì Chương trước mặt mình cũng thò tay ra.

Lục Bình nghênh đón ánh mắt của hai người, cười gật đầu.

⚝ ✽ ⚝

"Muốn mình nói sao?"

“Mình nên nói cái gì đây?"

Lục Bình nhai lá trà một cách cẩn thận, đang định nhổ trở lại trong chén trà thì lại cảm thấy không được ý tứ cho lắm. Đúng lúc này, bàn tay nhỏ bé trắng noãn mở ra, đặt ở bên cạnh bàn. Lục Bình nhìn về phía bàn tay có chút mũm mĩm như ngó sen… sau đó hướng lên trên thì nhìn thấy hàng mi dài và đôi mắt sáng ngời của hầu gái dành riêng cho mình, còn có nụ cười ngọt ngào nữa.

Lục Bình nhổ lá trà vào lòng bàn tay của cô gái.

⚝ ✽ ⚝

Tách!

Sau khi uống trà xong.

Bên trong sảnh tiếp khách, dù là đám nhà giàu quyền quý bình thường hay là nhân vật lớn như Ngô Thì Chương thì đều nhìn về phía Lục tiên sinh. Cảm nhận được cái nhìn chăm chú này, Lục Bình duy trì nụ cười nhạt, giơ tay lên vỗ tay cho Thái tông lão.

"Xem ra… Thái tông lão biết cũng không ít."

Lục Bình cân nhắc văn án, nói ra một câu không có ý nghĩa gì nhưng cũng không phạm phải bất kỳ sai lầm nào.

Nhưng mà ngay cả Lục Bình cũng không biết vì sao, sau khi câu nói này vừa vang lên lại khiến cho Thái tông lão kinh sợ đến mức chảy đầy mồ hôi, gương mặt dường như cũng trở nên hoảng loạn. Thật giống như trong những lời này của Lục tiên sinh ẩn giấu sự chấn nhiếp vô tận.

"Để cho Lục tiên sinh chê cười rồi, tôi chẳng qua chỉ là sống lâu hơn một chút mà thôi." Thái tông lão vội vàng cười đáp lại.

Tất cả những người ngồi ở đây, ngoại trừ Lục Bình thì người nào mà không phải là lão hồ ly vô cùng am hiểu việc nghe lời đoán ý. Bọn họ đều nhìn ra phản ứng không đúng lắm của Thái tông lão. Bọn họ đều không khỏi suy ngẫm về thâm ý ẩn sau câu nói này của Lục tiên sinh.

Là mỉa mai?

Hay là cảnh cáo?!

Bầu không khí bắt đầu trở nên khẩn trương chỉ vì một câu nói của Lục Bình.

"Hửm?" Lục Bình trầm mặc.

"Ngô gia."

"Ông hình như có mấy lời muốn nói với tôi?"

Qua một lúc, Lục Bình đếm thầm thời gian ở đáy lòng, biết rõ bản thân cần tiếp tục nắm giữ tiết tấu cuộc nói chuyện, trong đầu thoáng qua phản ứng lúc nãy của Ngô Thì Chương. Anh lập tức nhìn chăm chú vào ánh mắt của đối phương, ôn hòa mà hỏi.

Trong ngày thường, xưng hô của Lục Bình đối với Ngô Thì Chương đều không giống nhau, lúc đầu mới gặp mặt thì gọi là Ngô gia giống như mọi người trong giới; càng về sau, thông qua sự chấn nhiếp của tình báo, Lục Bình tự giác đứng ở vị trí cao hơn, xưng hô cũng đổi thành Thì Chương. Gọi như vậy có thể làm cho Lục Bình tăng cường cảm giác tự tin của mình. Ở một mức độ nào đó mà nói thì cũng có thể xem như là biểu hiện không tự tin ở bên trong.

Đến hiện tại, các tầng thứ mà Lục Bình tiếp xúc và khả năng chống chịu áp lực đã càng ngày càng được đề cao. Anh đã không thèm để ý tới việc xưng hô như thế nào nữa, ngay sau đó, chỉ thuận miệng gọi là Ngô gia.

Vừa gọi một tiếng, bầu không khí bên trong sảnh tiếp khách tầng bảy Hồng Lâu đột nhiên an tĩnh dị thường.

Ở trong tai của Ngô Thì Chương thì lại không thua gì một tiếng sét!

Đây là đang chỉ mặt gọi tên mình!

"Lục tiên sinh." Ngô Thì Chương vẫn luôn chải chuốt tóc tai cẩn thận tỉ mỉ, mặc âu phục màu đỏ sậm. Môi ông khẽ run, gọi một tiếng.

"Hửm?" Lục Bình chú ý tới một chút phản ứng quá độ của Ngô Thì Chương, ở đáy lòng khẽ ồ lên một tiếng.

Anh bình tĩnh nâng chén trà lên, thân thể hơi ngả về phía sau, hai chân bắt chéo, nhấp một ngụm trà. Anh tỉ mỉ suy nghĩ nhưng vẫn không thể hiểu rõ phản ứng kia của đối phương. Nhưng bất kể nói thế nào, Lục Bình đều không có biểu hiện ra ngoài, ngược lại là thuận thế biến nặng thành nhẹ.

"Không nói nhiều nữa."

"Tôi muốn kính tiên sinh một ly trà."

Ngô Thì Chương đứng lên, cung kính nói.

"Ồ?"

"Khách sáo rồi." Lục Bình nâng chén trà lên, nói.

Nói xong chỉ thấy Ngô Thì Chương mang một chén trà mới tới, cẩn thận rót trà, chấp lễ. Dưới cái nhìn chăm chú của Đinh Thanh, Thái tông lão và Tiết Hoa Thanh, hai chân chậm rãi khom xuống, trịnh trọng cúi người, giơ chén trà lên đỉnh đầu bằng hai tay.

"Mời tiên sinh uống trà!" Giọng nói trang nghiêm vang lên.

Những hành động này của Ngô Thì Chương chính là một nghi lễ cổ xưa, là nghi thức môn khách phụng chủ của thời đại trước.

Lục Bình không trực tiếp nhận trà.