Ta Xem Hình Sự Trang Đại Lão, Tỷ Phú Quỳ Cầu Giúp Đỡ (Dịch) by Đại Lão Du
Đúng lúc này, ánh đèn ở phía đối diện chiếu xuống gương mặt thanh tú và đè nén nồng đậm dã tâm của Dương Phỉ. Cô nghiêng đầu qua, nhìn về phía ngoài cửa sổ, xe buýt đúng lúc đi qua trung tâm mua sắm nổi tiếng xa xỉ của Trung Hải. Những nhãn hiệu như LV, Chanel lập tức thu hút tầm mắt của Dương Phỉ!
Trung Hải, đây là một trong những thành phố hàng đầu thế giới! Là công viên của đám quyền quý và người giàu!
Ngồ xe buýt nửa giờ, rời khỏi thành phố, nhưng mà không hẳn là vùng ngoại ô. Giá nhà trung bình ở khu dân cư cũ này đều hơn 60 ngàn tệ. Dương Phỉ và bạn trai Trịnh Bác Văn tốn 4 triệu để mua một căn nhà hai phòng ngủ rộng 60 mét vuông. Đối với những người từ nơi khác đến Trung Hải mà nói thì có thể có nhà cho riêng mình ở cái tuổi này đã là chuyện vô cùng đáng mừng rồi! Có thể chân chính dừng chân ở trong thành phố này!
"Bẩn chết đi được!"
Dương Phỉ đeo túi xách, đi đến trước nhà mình. Ánh mắt trông thấy đống rác sinh hoạt chất đống ở một bên, lông mày thanh tú lập tức nhíu chặt, lộ ra vẻ mặt chứa đầy sự ghét bỏ. Lúc trước, khi vừa mua được căn nhà này, Dương Phỉ đã từng vô cùng thỏa mãn và vui mừng. Nhưng không lâu sau đó, tâm tư đã trở nên hóa.
Trong tòa tiểu khu này, người lớn tuổi chiếm đa số, rất không chú trọng.
"Nếu như còn tiếp tục như vậy nữa thì mình thật sự sẽ điên mất! Đây không phải là cuộc sống mà mình muốn!"
Dương Phỉ siết chặt nắm đấm. Cô móc chìa khóa, đẩy cửa ra… Trong nhà đang sáng đèn, phòng bếp tỏa ra hơi nóng của thức ăn… Dương Phỉ đẩy cửa phòng ngủ ra liền nhìn thấy bạn trai nhà mình đang đeo tai nghe chơi game ở trước bàn. Cô chỉ vừa nhìn thấy một màn này, lửa trong đáy lòng đã không kiềm được mà bốc lên! Tâm tình trên gương mặt thanh tú đang dần mất khống chế! Điều cô không thể chịu đựng được nhất chính là dáng vẻ không có chí cầu tiến này của bạn trai! Có thời gian chơi game, tại sao lại không đi kéo gần quan hệ với các đồng nghiệp và cấp trên chứ?!!
"Phỉ Phỉ?"
"Em… em đã về rồi! Đúng rồi, anh có nấu món mà em thích ăn nhất!"
Nhận thấy ánh mắt của bạn gái, Trịnh Bác Văn quay đầu lại, sau đó thân thể lập tức căng cứng. Anh vội vàng đóng máy tính lại, tay chân luống cuống đáp lại.
⚝ ✽ ⚝
[ Cốc cốc cốc… Cốc cốc… ]
Cửa phòng chợt bị gõ vang.
Bầu không khí khẩn trương tạm thời buông lỏng lại. Trịnh Bác Văn lập tức đi mở cửa thì trông thấy người đến là một nam một nữ xa lạ.
"Các người uống nước đi."
Hai người được mời vào trong phòng, ngồi ở phía trước ghế sofa.
Bạn gái lập tức chiêu đãi.
Trịnh Bác Văn rót hai chén nước, sau đó ngồi xuống ở bên cạnh bạn gái.
"Dương tiểu thư."
"Cô chắc là nhìn thấy chuyện gì đó tại tiệc cưới của Ôn Chí Phong rồi đúng không?" Người phụ nữ với tướng mạo bình thường, mặc đồng phục công sở, nhìn chăm chú về phía Dương Phỉ, ôn hòa hỏi.
Trịnh Bác Văn nghe vậy thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ nghi ngờ.
Mà mí mắt Dương Phỉ bên cạnh anh thì không khỏi run lên. Chỉ trong một thoáng, trong đầu đã thoáng qua vô số suy nghĩ lung tung.
"Đây là 300 ngàn tệ."
"Chỉ cần cô kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra vào đêm hôm đó là được."
Một người đàn ông khác kéo túi trong tay ra, lấy ra xấp tiền đỏ rồi đặt ở trước mặt.
Dương Phỉ nhìn về phía tiền mặt, trái tim lập tức đập nhanh, hô hấp đều trở nên dồn dập. Cô nuốt xuống một ngụm nước miếng…
Chuyện đêm hôm đó cũng không chỉ có một mình cô nhìn thấy, còn có mấy nhân viên phục vụ khác nữa. Mình nói ra chắc là sẽ không có chuyện gì đâu?
Nghĩ đến đây, cô đưa tay ra, chậm rãi đưa về phía 300 ngàn tệ.
"Phỉ Phỉ?!" Trịnh Bác Văn nhận thấy được chuyện không thích hợp liền gọi một tiếng.
Anh không gọi còn tốt, vừa hét một tiếng đã khiến cho trong lòng Dương Phỉ cảm thấy bất mãn. Gương mặt trắng nõn nhiễm một tầng hồng nhuận, cầm tiền lên, đầu ngón tay lướt qua những tờ tiền đỏ! Cô là nhân viên lễ tân của ngân hàng, chỉ cần sờ một chút liền biết được là thật hay là giả!
"Tôi nhìn thấy Lục… Lục Bình tát ông chủ khách sạn Thường Vạn Chúng."
"Thường Vạn Chúng là người có giá trị tài sản lên tới 2 tỷ, nhưng đối phương lại không dám đánh trả, nhẫn nhịn chịu đựng cái tát của Lục Bình. Bạt tay rất dùng sức, tôi đứng cách bọn họ một khoảng cách ra mà vẫn có thể nghe thấy tiếng tát kia." Giọng nói run rẩy của Dương Phỉ chậm rãi vang lên ở trong phòng khách.
Trên mặt Trịnh Bác Văn lộ ra vẻ bất an, trợn tròn hai mắt, không thể kiềm chế nổi mà sững người. Lục Bình mà bạn gái Dương Phỉ miêu tả cùng với Lục Bình đã từng gọi anh là ba để nhờ lấy đồ ăn ngoài trong trí nhớ hình như không phải là cùng một người?
Dương Phỉ vẫn còn tiếp tục nói.
"Mặt của Thường Vạn Chúng sưng to như vậy." Cô còn đưa tay miêu tả độ sưng của gương mặt.
------
Dịch: MBMH Translate