← Quay lại trang sách

Chương 412 - Đây Là Một Cơ Hội

Lục Bình rõ ràng chú ý tới, ba nhân viên của Xuyên Hòa đều lập tức khẩn trương ngồi thẳng người, thậm chí là nín thở.

Phản ứng của ba người bọn họ không khỏi ảnh hưởng đến bạn gái Trương Oánh Oánh và Cố Đại Thạch.

Anh cũng mím mím môi, thân thể cùng bày ra vẻ căng thẳng.

"Hửm?"

Lâm Thu Nguyệt đi vào, ánh mắt uy nghiêm quét qua phòng họp, khi nhìn thấy Lục Bình thì vẻ mặt của cô chợt dừng lại. Trước đây không lâu, cảnh tượng gặp gỡ đối phương ở tàu điện ngầm không khỏi hiện ra ở trước mắt, nụ cười của đối phương có chút thần bí, cùng một câu "Vội đi đón con gái sao?" kia không ngừng vang lên ở bên tai.

"Tại sao đối phương biết được mình có con gái?"

Sau khi trở về, Lâm Thu Nguyệt đã từng suy nghĩ vô số lần.

"Chúng ta bắt đầu thôi."

Lâm Thu Nguyệt lấy lại tinh thần, đi về phía chủ vị. Lúc này, Lục Bình đúng lúc ngồi ở bên tay phải của cô, một đồng nghiệp Xuyên Hòa khác thì ngồi ở bên tay trái.

Ánh mắt cô đối diện với ánh mắt của Lục Bình. Không biết có phải là do ảo giác hay không, cô lại nhìn thấy sâu trong ánh mắt kia dường như ẩn chứa một chút ý cười.

Cẩn thận nhìn lại, là ý cười mang theo thâm ý.

Lâm Thu Nguyệt ngồi xuống, mở máy tính ra rồi trình chiếu nhiệm vụ, trầm giọng nói.

Cô không ngừng nói về nhiệm vụ. Vào lúc các nhân viên bắt đầu thảo luận với nhau, ánh mắt Lâm Thu Nguyệt hơi chuyển động… Trái tim của cô bắt đầu đập nhanh, cho dù đã không ngừng nhắc nhở mình, tồn tại như vậy không nên chỉ là một người bình thường trong công ty, nhưng bản tính của phụ nữ vẫn khiến cho cô không ngừng suy nghĩ lung tung.

"A Bình!"

"Cậu cảm thấy cái này thế nào?" Cố Đại Thạch ngồi bên cạnh gọi một tiếng.

"Tôi xem một chút."

Lục Bình đáp lại một tiếng sau đó quay đầu, lộ ra rái tai phải.

Lâm Thu Nguyệt nín thở, ánh mắt bị rái tai của Lục Bình thu hút. Ánh mắt của cô lập tức bắt được nốt ruồi đen nhô lên ở phía dưới góc. Con ngươi bỗng nhiên co rút…

Ong ong!

Đại não thoáng cái lâm vào trống rỗng.

Đêm hôm đó, trong chiếc Maybach kia, hai mắt của cô bị che bởi một tấm vải đen. Giữa bầu không khí nóng bỏng, tay cô đụng vào…

"Trùng hợp?"

"Không."

"Không thể nào là trùng hợp được!"

Lâm Thu Nguyệt là người học mỹ thuật, cô đã xác định được dáng vẻ của người đàn ông ngồi bên trong chiếc xe kia. Nếu như che mặt lại, thì Lục tiên sinh này hoàn toàn giống với người kia.

Nghĩ đến đây, hai chân nở nang đẫy đà đột nhiên khép lại.

Dường như là phát hiện ra phản ứng của cô, Lục Bình đang tham khảo ý kiến cùng bạn gái Trương Oánh Oánh và Cố Đại Thạch đột nhiên dừng động tác lại, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lâm Thu Nguyệt.

Tim Lâm Thu Nguyệt đập rộn lên. Chỉ cảm thấy, tất chân dưới chân đã bị mồ hôi thấm ướt… Thật! Là thật! Cô rõ ràng đã nhìn thấy ý cười ở trong ánh mắt của đối phương.

⚝ ✽ ⚝

"Nếu như đối phương còn muốn…"

"Mình có nên từ chối không?"

Lâm Thu Nguyệt không thể kiềm chế được mà nghĩ.

Lâm Thu Nguyệt có một chút thấp thỏm lo âu.

Trong ánh mắt của cô, vị nhân vật lớn thần bí kia hiện tại lại giống như là một nhân viên công ty bình thường nhất, đang nghiêng đầu không ngừng thảo luận với các đồng nghiệp, thậm chí còn đề xuất một số đề nghị thấp thoáng nghe cũng không tồi?

"Rốt cuộc là tồn tại như nào?"

Cô thì thầm tự nói.

Trong đầu cô không ngừng nghĩ tới những gì bản thân đạt được sau đêm hôm đó.

Cô chân chính một bước lên trời!

Ngồi lên vị trí giám đốc truyền thông Xuyên Hòa. Mà Xuyên Hòa lại đang là con thú một sừng không ngừng bay lên, định giá trên thị trường đã vượt qua 10 tỷ! Thậm chí, người sáng suốt đều biết rõ, Xuyên Hòa đang dẫn đầu trong ngành công nghiệp mới tiềm năng, tiềm lực tương lai phải nói là không thể tưởng tượng nổi!

Trong công ty đều đang đồn rằng, chủ tịch Lý Ngọc Trân vô cùng xem trọng cô, hơn nữa còn đang cân nhắc cho cô tiến thêm một bước bước vào hàng ngũ cao tầng. Những lời đồn này cũng không phải là không có căn cứ, mà là Lý Ngọc Trân quả thật có ý nghĩ như vậy.

Trong cuộc họp nội bộ của Xuyên Hòa, Lý Ngọc Trân đã từng công khai khen ngợi tổng giám đốc Lâm Thu Nguyệt, nhiều lần đề xuất muốn giao thêm trọng trách cho Lâm Thu Nguyệt.

Lâm Thu Nguyệt chính là ngôi sao tương lai đang hot nhất của Xuyên Hòa!

"Hô!"

Gương mặt cô lập tức trở nên đỏ ửng. Tay đặt lên trước vị trí của trái tim, cảm nhận nhịp tim đang đập kịch liệt.

"Chỉ có mình mới hiểu được nguyên nhân của tất cả những chuyện này. Tại sao đại tiểu thư cao cao tại thượng như Lý Ngọc Trân lại xem trọng mình như vậy."

Cảm giác khẩn trương mãnh liệt khiến cho Lâm Thu Nguyệt cảm giác tay chân đều có chút như nhũn ra, thậm chí là không thở nổi.

Cũng may, Lục Bình không tiếp tục lộ ra phản ứng đặc biệt gì. Cuộc họp dự án kết thúc một cách thuận lợi. Hai bên đồng thời đứng dậy, nhìn thẳng vào nhau.

Lâm Thu Nguyệt hơi dừng lại một chút liền vội vàng đứng lên.

Có lẽ là do tâm trạng phập phồng, hoặc có lẽ là do tim đập kịch liệt, Lâm Thu Nguyệt chợt trẹo chân một cái. Cô chỉ cảm thấy có một cảm giác đau đớn truyền tới từ cổ chân, môi đỏ phát ra một tiếng hét kinh hãi.

"Không có… Không có gì."

Lâm Thu Nguyệt nhận thấy tầm mắt của mọi người, bao gồm cả tầm mắt của Lục Bình. Giờ phút này, cảm giác sợ hãi khổng lồ khiến cho cô suýt chút nữa là bật khóc.

Cô ngay lập tức giơ tay lên rồi đáp lại.

Trước bàn hội nghị, ba người của văn hóa Ngô Minh và ba người của truyền thông Xuyên Hòa khom người với nhau, chào một tiếng sau đó kết thúc giao lưu.

Đưa mắt nhìn Cố Đại Thạch đi ở sau cùng rời khỏi, tổng giám đốc Lâm Thu Nguyệt mặc đồng phục công sở, mái tóc đen dài thẳng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cô xụi lơ ngồi ở trước ghế, có một loại cảm giác nghĩ mà sợ. Lúc này, cô chú ý tới sống lưng của mình đều đã bị mồ hôi thấm ướt, phía sau cổ áo, vị trí xương quai đã đỏ bừng. Cô duỗi tay lần vào thì cảm nhận được một tầng nước đọng.

"Hít…"

Cảm nhận được đau đớn truyền đến từ cổ chân, Lâm Thu Nguyệt hít vào một hơi.

Cô cởi giày cao gót ra, đưa đôi bàn chân đẫy đà được tất đen bao quanh tới trước mặt. Còn chưa kịp thử xoa bóp, cửa phòng họp đột nhiên bị gõ vang.

Lâm Thu Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên.

Đúng lúc này.

Chỉ thấy chốt cửa chuyển động, cửa phòng lập tức bị đẩy ra.

"Các người về trước đi."

"Tôi có một chút chỗ không hiểu lắm, muốn quay lại hỏi thăm một chút."

Thang máy dừng lại.

Lục Bình dừng bước, nói với bạn gái Trương Oánh Oánh và Cố Đại Thạch. Sau khi gật đầu một cái, anh lập tức quay người đi vào bên trong truyền thông Xuyên Hòa.

⚝ ✽ ⚝

"Anh Bình!"

"Anh hỏi gì mà lâu như vậy?"

Văn hóa Ngô Minh.

Trương Oánh Oánh nhấp nháy ánh mắt sáng ngời, ngay lập tức nhìn về phía bạn trai Lục Bình vừa đi vào, thuận miệng hỏi.

Một một bên khác, Cố Đại Thạch nghe thấy âm thanh thì cũng quay người sang.

"Bị vị giám đốc Lâm kia bắt được."

Lục Bình đẩy gọng kính phía trước sống mũi một cái, nhớ lại cảnh tượng vừa xảy ra ở bên trong phòng họp.

Anh thu hồi suy nghĩ, giơ tập văn kiện trong tay lên, tiếp tục nói: "Anh chỉ là muốn thâm nhập xác nhận ý tưởng kia một chút, ai mà biết được lại bị giám đốc Lâm bắt trao đổi tỉ mỉ từ trong ra ngoài một lần."

Khóe miệng của Lục Bình khẽ giương lên, anh cũng không có nói dối.

“Là vậy sao."

"Em đã sớm nghe nói qua, Lâm Thu Nguyệt là giám đốc nghiêm khắc nhất Xuyên Hòa, cũng là người coi trọng chi tiết và cẩn thận tỉ mỉ nhất." Bạn gái Trương Oánh Oánh gật đầu, đáp lại.

"Ai nói không phải đâu. Có thể đi lên vị trí tổng giám đốc Xuyên Hòa trong thời gian ngắn như vậy thì nào phải là người đơn giản? Ai có thể biết được giám đốc Lâm đã bỏ ra bao nhiêu ở phía sau?" Cố Đại Thạch nghe thấy, cũng cảm khái một câu.

"Đúng vậy." Lục Bình gật đầu.

Anh xoa nhẹ eo một cái rồi ngồi trở lại trước bàn làm việc, ngáp một cái, nhìn về phía thành phố được ánh nắng tươi đẹp bao trùm bên ngoài cửa sổ, thân thể dần trở nên ấm áp.

Trong tầm mắt anh, cả tòa thành phố đều vô cùng rực rỡ.

⚝ ✽ ⚝

Trung tâm thành phố.

Bên cạnh dòng sông Phổ, quảng trường phía trước viện bảo tàng hiện đại đang tổ chức triển lãm siêu xe toàn cầu thường niên năm 2023.

"Đoạn thời gian gần đây, cô đi mua một chiếc siêu xe hàng đầu trở về. Tôi không quan tâm đến nhãn hiệu hay là kiểu dáng, giá cả nằm trong vòng 30 triệu là được."

Chiếc Porsche Pammel đậu ở trong gara.

Lý Anh ngồi ở vị trí tài xế, hai tay bắt lấy tay lái. Hít một hơi thật sâu, cô nhớ lại cuộc trò chuyện lần trước giữa mình và Lục tiên sinh.

"Mình phải làm cho xong chuyện này." Cô mím đôi môi đỏ, thấp giọng nói ra.

Vành mắt Lý Anh đỏ bừng, những giọt nước mắt óng ánh lưu chuyển trong hốc mắt. Kể từ lần trước, cô chỉ cảm thấy Lục tiên sinh thật giống như càng ngày càng lãnh đạm đối với mình.

Lý Anh lau nước mắt, đeo kính râm màu đen lên, che kín nửa bên gương mặt.

Lý Anh xách túi xách Hermes kiểu mới nhất, đi về phía triển lãm siêu xe. Cô chỉ vừa xuất hiện đã lập tức thu hút những tầm mắt kinh diễm từ bốn phía. Chiếc váy da màu đen ôm sát hông, chiếc áo len nhẹ màu đen, khoác thêm một chiếc áo da cũng màu đen, chiếc thắt lưng sang trọng quấn quanh eo, đôi tất đen ôm lấy đôi chân thon dài.

Trong lúc bước đi, tiếng xào xạc xen lẫn với sự uyển chuyển.

"Lý tiểu thư, mời."

Trong đám đông phần lớn là khách du lịch bình thường nên đều bị nhân viên an ninh ngăn lại ở bên ngoài vạch đỏ. Khi Lý Anh đến gần và lấy thư mời Vip màu đen ra từ trong túi xách, nhân viên an ninh lập tức khom người làm ra tư thế mời.

Đi vào khu triển lãm, đập vào mắt là những chiếc siêu xe hàng đầu thế giới! Cảm giác đường cong lưu loát kia, tạo hình vô cùng có sức dãn kia, có thể khiến cho adrenaline của bất kỳ người đàn ông nào bùng nổ!

Lý Anh nhìn khắp bốn phía.

Sau khi nhận được yêu cầu của Lục tiên sinh, Lý Anh đã bắt đầu nghiên cứu về siêu xe, sau khi biết được buổi triển lãm siêu xe sắp được tổ chức này gần như bao gồm tất cả siêu xe hàng đầu trên thế giới thì cô liền kiên nhẫn chờ đợi.

Tại trung tâm khu triển lãm đang triển lãm vua xe của lần triển lãm này! Ferrari Laferrari màu đỏ lập tức đập vào tầm mắt của Lý Anh!

Bốn phía.

Phóng viên và đám phú hào đều cảm thấy kinh diễm đối với chiếc xe này.

"Đỉnh cao của công nghệ sản xuất hiện đại, giống như là một tác phẩm nghệ thuật… Tăng tốc lên tới 100km trong ba giây, tốc độ tối đa là 350 km, cả thế giới chỉ có hai trăm mười chiếc."

Nếu như không phải gặp được Lục tiên sinh thì Lý Anh chỉ là một giám đốc tiêu thụ của một cửa hàng Porsche bình thường. Khi đứng ở trước con quái vật bằng kim loại này, cô cũng cảm thấy kinh ngạc không kém:

"Giá khởi điểm là 22.5 triệu, vậy thì toàn bộ ít nhất cũng là 30 triệu… 30 triệu!"

"Lục tiên sinh…"

"Không biết có thích hay không?"

Lý Anh không ngừng cân nhắc. Cô cố gắng suy đoán thẩm mỹ của Lục tiên sinh, nghĩ tới chiếc Porsche Panamera kia.

"Tôi muốn."

Sau một hồi, Lý Anh chống lại cảm giác khẩn trương đang muốn xông ra ngoài, cố gắng khiến cho mình trông có vẻ lạnh lùng một chút. Đôi môi đỏ khẽ giương lên, giọng nói xuyên qua đám người. Tại phương xa, giám đốc cao cấp của Ferrari đang bao vây quanh các phú hào cũng nghe thấy.

Phóng viên bốn phía lập tức vị thu hút, nhanh chóng hướng ánh đèn flash đối với người phụ nữ đeo kính râm này.

⚝ ✽ ⚝

"Lục tiên sinh."

Thái tông lão và Đinh Thanh cùng nhau cung kính khom người với Lục Bình, sau đó gọi một tiếng.

"A?"

"A!"

"Dì Vương, cháu hôm nay phải tăng ca thêm một chút, làm phiền dì đón Niếp Niếp giúp cháu một chút. Được rồi, được rồi, làm phiền dì rồi."

Trong màn đêm.

Lâm Thu Nguyệt lấy lại tinh thần. Biểu cảm trên gương mặt cô bắt đầu trở nên sinh động hơn, nghiêng đầu qua nhìn về phía ngoài cửa sổ. Thành phố mới vừa lên đèn, ngựa xe như nước… Cô cuống quít cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho dì trong nhà.

"Hô!"

Lâm Thu Nguyệt đặt điện thoại di động xuống trước bàn làm việc, thở ra một hơi thật dài. Lúc này, cô cảm nhận được một trận lạnh lẽo truyền đến từ dưới mông, cúi đầu nhìn lại, đôi chân đẫy đà lộ ra dưới chiếc váy ôm hông. Đôi tất kia đã bị xé rách vào buổi sáng. Cả ngày hôm này cô đều có chút hoảng hốt, thế cho nên lúc này mới nhớ tới. Gương mặt cô lập tức trở nên đỏ bừng, giống như là có thể chảy ra nước.

Cô vội vàng kéo lấy ngăn kéo dưới cùng ra, tìm kiếm một đôi tất chân chưa dùng ở bên trong. Cũng may, trong ngày thường vì để đề phòng những tình huống tất bị rách nên cô gần như luôn để một đôi tất dự phòng ở bên trong phòng làm việc. Lúc này đúng là có đất dụng võ.

Lâm Thu Nguyệt không ngừng kéo tất lên.

Kiễng mũi chân…

Chỉ vừa đi được một nửa thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa [ Cốc cốc cốc… Cốc cốc….]

"Giám đốc Lâm, là tôi." Giọng nói của thư ký thứ nhất của Lý Ngọc Trân, cũng là phó tổng tài của truyền thông Xuyên Hòa- Trần Định Quyên vang lên ở bên tai.

Lâm Thu Nguyệt trợn to hai mắt.

Thình thịch!

Thình thịch!

Trái tim bắt đầu đập kịch liệt. Cô nhìn về phía tất chân vừa mới kéo lên tới bắp đùi, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa phòng làm việc. Cô khẩn trương mà hoảng loạn, lần nữa cúi đầu xuống, vội vàng kéo tất lên.

"Trần tổng." Lâm Thu Nguyệt, cuống quít giẫm lên giày cao gót, kéo cửa ra.

Gương mặt đỏ ửng, vén lọn tóc ra sau tai, cúi đầu xuống gọi một tiếng.

"Có đang bận gì không? Tại sao đến giờ này rồi mà vẫn còn chưa tan làm? Niếp Niếp chắc là đã tan làm rồi đúng không?"

Trên gương mặt Trần Định Quyên mang theo nụ cười, thật giống như không nhìn ra sự khác thường của Lâm Thu Nguyệt. Cô âm thầm nhìn thoáng qua phòng làm việc, sau đó ôn hòa nói.

"Vừa…Vừa xử lý xong một ít công việc."

"Tôi đã nhờ dì trong nhà đi đón Niếp Niếp tan học rồi."

Lâm Thu Nguyệt thở phào một cái, lập tức đáp lại.

"Thì ra là như vậy. Xem ra công ty chúng tôi vẫn có rất nhiều chỗ thiếu sót, đúng là nên để cho giám đốc Lâm và các đồng nghiệp có hoàn cảnh như giám đốc Lâm có thể dành nhiều thời gian bồi bạn với con nhỏ hơn." Nụ cười của Trần Định Quyên không thay đổi, tiếp tục nói.

"Đúng rồi."

"Lý tổng muốn gặp giám đốc Lâm một chút."

Trần Định Quyên nhìn thẳng vào ánh mắt của Lâm Thu Nguyệt, nói ra mục đích bản thân tự mình tới đây.

Lâm Thu Nguyệt nghe vậy, trong lòng siết chặt, nhưng mà cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Cô ngay từ đầu đã biết chuyện xảy ra ở trong phòng họp sáng nay không có khả năng giấu diếm được chủ tịch Lý Ngọc Trân. Hoặc có lẽ là, trong tư tâm che giấu của cô càng cố ý muốn để Lý tổng chú ý tới cảnh tượng kia.

Tòa nhà Xuyên Hòa, tầng 58.

Lâm Thu Nguyệt đi theo phía sau thư ký thứ nhất Trần Định Quyên, cẩn thận từng li từng tí cất bước. Cô không dám nhìn vào nhân viên an ninh đứng cách nhau 1 mét ở hai bên, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

"Mời vào."

"Không cần khẩn trương."

Trần Định Quyên đẩy cửa ra, ôn hòa nói.

Không lâu sau, Lâm Thu Nguyệt câu nệ khẩn trương đứng ở trước bàn làm việc, nghênh đón ánh mắt của Lý Ngọc Trân.

"Buổi sáng hôm nay, giám đốc Lâm dường như đã phát hiện ra thân phận của Lục tiên sinh?" Lý Ngọc Trân quan sát Lâm Thu Nguyệt, đôi môi đỏ khẽ nhếch, chợt hỏi.

"Ừm… Ừm." Lâm Thu Nguyệt cúi đầu xuống, đáp lại.

"Các người đã làm gì ở bên trong phòng làm việc?" Giọng nói lạnh lùng của Lý Ngọc Trân vang lên.

Lâm Thu Nguyệt nhấp nhấp miệng. Cô bị ánh mắt của Lý Ngọc Trân nhìn chăm chú, cảm nhận được áp lực đến từ người đứng đầu chuỗi thức ăn… chỉ cảm thấy mình giống như là một con thuyền nhỏ trong gió bão, dưới chân đều có chút nhũn ra.

"Nên nói cái gì, không nên nói cái gì, cô chắc là cũng hiểu."

Adrenaline bạo phát vào thời khắc cuối cùng.

Hai mắt của Lục tiên sinh đột nhiên mở ra, ánh mắt lý tính mà băng lãnh. Bên trong ánh mắt kia hoàn toàn không có phản ứng sau trạng thái kia. Đối phương đã nói với co như vậy.

"Không có làm cái gì cả." Lâm Thu Nguyệt hít một hơi thật sâu, đáp lại.

Tuy rằng cô mới nhậm chức tại Xuyên Hòa, tất cả những thứ trước mắt của cô đều là Lý Ngọc Trên đến từ gia tộc Yến Kinh ban cho.

Nhưng đầu óc Lâm Thu Nguyệt rất thanh tỉnh. Cô cũng hiểu, vị Lục tiên sinh kia mới là nguyên nhân khiến cho Lý Ngọc Trân đối đãi đặc biệt với mình.

Nghe thấy lời nói của đối phương, Lý Ngọc Trân dừng lại một chút, lập tức lộ ra nụ cười rực rỡ. Cô kinh ngạc quan sát vị tổng giám đốc Lâm Thu Nguyệt này. Người này có thể chống đỡ được áp lực của cô, và xem Lục tiên sinh như căn nguyên của mình… Đùng là một người phụ nữ thông minh.

Đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn.

Bầu không khí bên trong phòng làm việc trở nên ngưng trọng.

Rất lâu sau đó.

Lý Ngọc Trân nhìn chằm chằm Lâm Thu Nguyệt không chớp mắt, môi đỏ giương lên, chợt hỏi: "Cho nên, các người đã dùng tư thế gì?"

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Tim Lâm Thu Nguyệt không khỏi đập nhanh.

⚝ ✽ ⚝

Một bên khác.

Dưới ánh trăng sáng trong.

Hồng Lâu.

Lục Bình ngồi ở chủ vị, bên tay trái là Đinh Thanh ngồi ở vị trí đầu tiên, sau đó là Thái tông lão; bên tay phải lần lượt là Ngô Thì Chương và Tiết Hoa Thanh.

Bên cạnh chân Lục Bình, hầu gái đang cong chân nửa quỳ, nhẹ nhàng xoa bóp.

Lục Bình bưng một ly trà lên.

Dựa vào khoảng cách uống trà, Lục Bình nhìn chăm chú một màn trước mắt. Ánh mắt của anh hơi lấp lóe, chỉ cảm thấy máu tươi bên dưới làn da của mình đang không ngừng sôi trào. Cảm giác thỏa mãn khổng lồ do quyền lợi và tài phú mang đến khiến cho Lục Bình trầm mê.

"Thái tông lão." Lục Bình buông ly trà xuống, gọi một tiếng.

"Lục tiên sinh, ngài nói đi." Thái tông lão liền vội vàng đáp lại.

Hiện tại vị Lục tiên sinh này đã thay thế Kiều gia trở thành chỗ dựa của Tào Môn.

"Tôi nghe nói, Thái gia là gia tộc sáng lập bộ chấp pháp của Tào Môn, có lịch sử lâu đời và uyên thâm trong lĩnh vực võ thuật."

"Tôi không dám nhận là gia tộc có nguồn gốc thâm sâu."

"Nhưng Thái gia chúng tôi cũng được coi là có chút danh tiếng trong giới võ thuật trong nước." Thái tông lão suy nghĩ về lời nói của Lục tiên sinh, khiêm tốn nói.

"Truyền võ là truy tìm sự cực hạn của thân thể, thứ theo đuổi chính là đánh ra với lực lượng mạnh nhất, luyện ra năng lực phản xạ thần kinh nhanh nhất."

Trong phòng.

Lục Bình vừa mới cất lời, hô hấp của tất cả mọi người đều lập tức chậm lại. Tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý của mình vào trên người Lục tiên sinh, suy ngẫm mỗi một câu mà đối phương nói ra.

Đây là chuyện tốt, nhưng tương tự cũng là chuyện xấu.

Chuyện tốt là điều này nói rõ địa vị bây giờ của Lục Bình. Mà chuyện xấu thì là Lục Bình nhất định phải càng thêm cẩn thận khi nói chuyện, phòng ngừa việc bị bắt chẹt.

"Gần đây, trong giới có một số sở nghiên cứu căn cứ vào trị số cụ thể của lực bộc phát và lực phản ứng không ngừng thí nghiệm chiến lực cực hạn của con người, sau đó chia thành chiến lực cấp A, chiến lực cấp AA, và chiến lực cấp A AA."

Lục Bình nói những lời này với vẻ mặt hờ hững:

"Không biết…Thái tông lão có lý giải gì đối với cái tiêu chuẩn này?"

Anh rất muốn tìm hiểu về một phạm vi khác nhưng lại không dám cẩn thận hỏi thăm, chỉ có thể nói bóng nói gió thông qua phương thức như này.

Đúng như dự đoán.

Sau khi nghe thấy những lời này của Lục tiên sinh, sắc mặt Thái tông lão lập tức thay đổi, thân thể cũng ngồi ngay ngắn hơn. Lông tơ quanh người đều không khỏi dựng thẳng hết cả lên, vẻ mặt nghiêm túc trước giờ chưa từng có. Dựa vào quyền hành và năng lực của Lục tiên sinh, sao có thể không biết rõ về tiêu chuẩn đang dần được lan truyền trong giới này?

Trong này sợ rằng có che giấu… thâm ý khó tả!

"Ngay hôm nay thôi…"

"Là thời điểm thực sự phải đứng ra.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Ngô gia Hồng Lâu Ngô Thì Chương quan sát chăm chú các nhân vật trước mặt, nhớ lại trận đánh cờ bao phủ ở phía trên Tào Môn trong mấy ngày gần đây. Ông hiểu rõ, Lục tiên sinh tối nay qua đây chỉ sợ là muốn đưa tối hậu thư cho mình.

Thái tông lão cả đời này đã từng nhìn thấy rất nhiều mưa gió gian khổ, từng trải qua thời kỳ cuối của thời đại hỗn loạn trước đó. Nhưng mà chính bởi vì như vậy, ông mới càng ngày càng cảm thấy kiêng kị và sợ hãi đối với Lục tiên sinh.

Ông sống đến từng tuổi này rồi, đã từng thấy quá nhiều người, cũng biết nước của cái thế giới này sâu bao nhiêu. Trong mắt những gã khổng lồ thực sự dưới biển sâu, cái gọi là Thái tông lão, cái gọi là Tào Môn chẳng qua đều giống như phù du, có lẽ sẽ bị xóa sổ chỉ bởi vì biết được chút chuyện không nên biết.

"Mà Lục tiên sinh…"

Thái tông lão nâng đôi mắt lên, ánh mắt đục ngầu phản chiếu hình ảnh thanh niên đang nở nụ cười nhạt:

"Tôi nhìn không hiểu."

"Trên người của đối phương khi thì tràn ngập khí chất hoàn toàn mâu thuẫn… khiến cho người ta trong lúc giật mình bỗng trông thấy một con cừu non bất lực ẩn náu trong bóng tối."

"Cừu non?"

Thái tông lão nghĩ tới đây thì chợt dừng. Là một quyền sư, nhịp tim của ông luôn được kiểm soát rất tốt, nhưng hiện tại lại giống như có chút thoát khỏi khống chế mà bắt đầu đập dồn dập. Đây là điều khiến cho Thái tông lão sợ hãi. Những gì từng trải nói cho ông biết, muốn nhìn một người thì đừng xem đối phương nói cái gì, mà phải nhìn kỹ đối phương đã làm những gì. Đặt từng quân cơ rơi xuống của Lục tiên sinh ở trước mặt, nhìn dáng vẻ cừu non bất lực mà đối phương cố tình bày ra…Thái tông lão chỉ cười lạnh, rất muốn mắng chửi.

"Tôi có nghe nói qua một ít."

Lục tiên sinh, Đinh Thanh, Ngô Thì Chương, còn có Tiết Hoa Thanh đều đang nhìn ông chằm chằm. Thái tông lão không dám dừng lại quá lâu, sau đó giọng nói khàn khàn vang lên.

Ông vừa muốn nói tiếp thì chợt nhìn thấy ánh mắt mang theo ý cười của Lục tiên sinh. Thái tông lão chợt liên tưởng đến tin tức mà một người bạn tốt từng nói với ông. Đối phương nói rằng, số liệu tiêu chuẩn liên quan đến chiến lực cực hạn được ghi chép hư hư thực thực từ các sở nghiên cứu thần bí và khó lường nhất.

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

"Thế lực phía sau lưng vị Lục tiên sinh này… liệu có thể là một trong những người định ra chiến lực cực hạn hay không?"

⚝ ✽ ⚝

Nghĩ đến loại phỏng đoán này, Thái tông lão lập tức cảm thấy ngay cả các khớp xương cũng đều đang run rẩy.

Cũng là thần bí.

Cũng là tồn tại khổng lồ thuộc hàng đầu. Mà trong cái vòng này, nơi nào có nhiều gã khổng lồ thần bí như vậy?

"Nói một chút đi."

Lục Bình nghe thấy đáp án, trái tim lập tức đập nhanh. Anh lên tinh thần, có một chút không kịp chờ đợi, nhưng lại không thể biểu hiện ra sự gấp gáp này của mình. Anh đưa tay vỗ vỗ hầu gái đang nửa quỳ ở trước người, đổi sang một tư thế thả lỏng hơn, tay phải chống nửa gương mặt, giọng nói mang theo ý cười.

Nụ cười của Lục tiên sinh lập tức bị phóng đại ngay trước mắt.

"Nói trắng ra thì các phương pháp võ thuật được giảng dạy ở các nước trên thế giới phần lớn đều tập trung ở 2 phương hướng. Thứ nhất, điều động càng nhiều cơ bắp, vận dụng cơ bắp một cách hợp lý hơn, ra đòn với lực lượng lớn nhất trong khoảng thời gian ngắn nhất. Thứ hai, đứng tấn ngồi tĩnh tọa, hoặc là phương pháp thiền định để tập trung tinh thần của phương Tây, không ngừng phá vỡ cực hạn phản ứng thần kinh của bản thân."

Thái tông lão sắp xếp ngôn ngữ, dần dần vén lên bức màn của phạm vi truyền võ.

Lục Bình nâng chén trà lên, khẽ nhấp một miếng. Những tin tức này cũng không phải là bí mật gì đối với Lục Bình.

"Các sở nghiên cứu trong vòng từ bỏ kỹ xảo chiến đấu, tinh chỉnh lại hai điểm cơ bản nhất này, lấy lực bộc phát và năng lực phản ứng thần kinh làm tiêu chuẩn."

"Mà con người có thể kề cận cực hạn đầu tiên của nhân loại. Nói cách khác, lực bộc phát khi đánh có thể đạt đến 450 kg; năng lực phản ứng thần kinh có thể đạt tới 120 mili giây."

"Người như vậy có thể được xem như là có chiến lực cấp A. Giữa các quyền sư truyền võ chúng tôi, thường thì võ giả Minh Kình thâm niên có thể được xem là chiến lực cấp A."

Thái tông lão không có vòng vo, liên tục giải thích hoàn chỉnh về tiêu chuẩn của các tầng thứ khác nhau.

Ông vừa dứt tiếng. Bên trong sảnh tiếp khách, sắc mặt của Đinh Thanh, Ngô gia và những người khác lập tức ngưng lại. Bọn họ cẩn thận tính toán ý nghĩa trong từng câu nói.

Quyền sư, cấp chiến lực, đây là những tin liên quan đến vũng nước sâu.

⚝ ✽ ⚝

"Cực hạn đầu tiên của con người?"

"Lực bộc phát 450 kg."

Lục Bình suy tính.

Nhưng rất nhanh, trong lòng lập tức cảm thấy kinh hãi. Anh không còn nhớ mình nhìn thấy những tin tức kia vào lúc nào, chỉ nhớ rõ quyền vương trọng quyền của Tyson đã rơi vào khoảng 500 đến 800 kg, như vậy đã được cho rằng là sức mạnh tối đa của nhân loại.

"Năng lực phản ứng thần kinh đạt đến 120 mili giây? Điều này lại càng vượt quá bình thường, lực phản ứng thần kinh của người bình thường chỉ khoảng 250 milo giây, của các vận động viên hàng đầu và các chuyên gia thể thao điện tử là 150 mili giây. Mà hình như còn nghe nói, tuyển thủ thể thao điện tử hàng đầu thế giới có tốc độ phản ứng thần kinh được công nhận là cao nhất nhân loại, là 106 miki giây."

Lục Bình tính toán trong lòng, ngay sau đó lập tức phản ứng lại. Thân thể trở nên cứng đờ.

Anh cũng hiểu rõ giá trị của hai số liệu này!

Điều này tương đương với, năng lực phản ứng của tuyển thủ thể thao điện tử cộng với sức đánh cấp bậc Tyson… và, mỗi một vị quyền sư đặc công đều sẽ luyện tập kỹ thuật giết người!

Anh mơ hồ cảm thấy tê cả da đầu!

"Quái vật! Quái vật!" Lục Bình líu lưỡi.

Anh nhớ lại mỗi một vị quyền sư mà mình từng gặp, phảng phất như hiểu rõ ra.

"Tiếp tục đi."

Lục Bình chú ý tới, mấy người Đinh Thanh đều lộ ra vẻ mặt chấn động. Anh cố tỏ ra vẻ bình tĩnh, tiếp tục cười nói.

"Cho dù là phóng mắt toàn cầu thì cũng chỉ có lác đác một số người là phù hợp với tiêu chuẩn chiến lực cấp AA."

"Mỗi một người đều là hung thú hình người thật sự. Nếu như đặt bọn họ ở bên trong một thành phố bằng xi măng cốt thép, bọn họ sẽ dùng thành phố làm vỏ bọc, lấy ngàn vạn người bình thường làm con tin… Tính tàn phá mà bọn họ gây ra khó có thể lường được." Thái tông lão trầm giọng nói ra. Ông giống như là nhớ lại cái gì đó, không nén nổi giật mình.

"Lực lượng đánh vào vượt qua 800 kg."

"Tốc độ phản ứng thần kinh toàn diện lên tới 60 mili giây. Giữa các quyền sư, người luyện Ám Kình thâm niên có thể được xem là thuộc cấp độ này."

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình nghe vậy, tóc gáy dựng lên.

Chỉ hai 2 cái số liệu này thôi đã có thể nhanh chóng câu lên sự sợ hãi trong đáy lòng của Lục Bình rồi, ngay cả từng sợi lông tơ trên người đều đang run rẩy theo.

"Thường nói giết người như giết gà, nhưng đây sợ rằng còn hơn thế. Giết gà nào có dễ dàng như vậy?"

"Tôi cũng không biết về tiêu chuẩn của cấp A AA. Tôi sống đến cái tuổi này rồi mà vẫn chưa từng thấy qua… Thậm chí còn không biết rõ thời đại này liệu có còn tồn tại thần tiên trên mặt đất có thể xưng là tông sư Hóa Kình như vậy hay không."

"Nếu như có thì nhất định cũng sẽ không nhiều hơn năm ngón tay, hơn nữa cũng chỉ thuộc về thế lực hàng đầu thực sự. Tồn tại như bọn họ chắc chắn sẽ bị hạn chế sinh hoạt trong một khu vực cố định, sẽ giám sát 24/24. Hơn nữa, chỉ cần bọn họ biến mất trong tầm nhìn theo dõi thì tất cả thế lực cấp cao toàn cầu, bao gồm cả các nước lớn đều sẽ tiến hành báo động!"

Thái tông lão thuật lại với vẻ mặt nghiêm túc.

Ông dứt lời còn ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Lục tiên sinh ở trước chủ vị, tựa như là muốn nhìn từ trong đôi mắt của đối phương xem xem phía sau tổ chức kia liệu có ẩn giấu thần tiên như vậy hay không!

⚝ ✽ ⚝

Ánh trăng lạnh lẽo bao phủ.

Hồng Lâu cổ điển.

Sống lưng Ngô Thì Chương đều đã bị mồ hôi thấm ướt. Ông đã từng tiếp xúc với quyền sư, nhưng đây là lần đầu tiên biết đến bí mật ở cấp độ này.

"Hô!"

"Hô!"

"Hô!"

Tông Trưởng Đinh Thanh vừa mới lên nắm quyền Tào Môn không lâu trầm mặc, chỉ là hơi thở chẳng biết đã trở nên dồn dập từ lúc nào.

Tiết Hoa Thanh, người đang bắt đầu gây dựng mạng lưới tình báo Lục Nhĩ đang liều mạng che giấu cảm xúc ở nơi sâu nhất.

"Không tồi." Lục Bình cười gật đầu.

"Tôi còn mơ hồ nghe nói về một tin đồn…" Thái tông lão giống như là nhớ ra cái gì đó, chợt nói lần nữa.

"…" Trong lòng Lục Bình chợt cứng đờ.

"Phía trên đánh giá cấp A AA hình như còn có một đánh giá chỉ xuất hiện ở trên lý thuyết —— chiến lực cấp S! Đây là giới hạn của cơ thể con người trên lý thuyết được đám nhà nghiên cứu điên cuồng kia nghiên cứu ra thông qua các thí nghiệm giải phẫu! Nhưng mà, con người không phải máy móc, sao có thể đạt đến cực hạn của lý luận được chứ? Trừ khi xương người được thay thế bằng hợp kim titan hoặc là các kim loại khác, dùng tín hiệu điện để thay thế mạng lưới thần kinh con người…"

Thái tông lão nói về những tin đồn thỉnh thoảng nghe thấy. Nhưng chỉ nói đến một nửa, ông liền lắc đầu rồi nở nụ cười:

"Cho dù là như vậy thì chắc là sẽ không được."

"Bộ não của chúng ta chắc là không thể tiến hành xử lý tin tức với tốc độ nhanh như vậy được. Trừ khi… có thể nghiên cứu ra một loại chip có thể cấy ghép vào trong não!"

"Lục tiên sinh!"

"Xin lỗi!"

"Xin lỗi!"

"Càng nói càng thái quá rồi… Mong ngài lượng thứ!"

Thái tông lão cười nói. Ánh mắt già nua của ông nhìn về phía Lục tiên sinh, chỉ thấy được dáng vẻ nghiêm túc mà uy nghiêm của đối phương… Tim ông nhất thời đập thịch một tiếng thật mạnh.

Ông lão tuổi đã xế chiều này gần như là muốn nhảy dựng lên từ trước chỗ ngồi.

⚝ ✽ ⚝

"Hô!"

"Cũng may, cũng may. Nhìn phản ứng của Thái tông lão thì kiểu người như vậy chắc là không tồn tại."

Lục Bình nghe thấy câu nói xin lỗi ở cuối của Thái tông lão thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm ở trong đáy lòng.

Anh thật sự đã bị đoạn cuối cùng kia làm cho kinh sợ, chỉ đành phải nghiêm mặt để giảm bớt sự mất khống chế của tâm trạng.

Sảnh tiếp khách Hồng Lâu, sau khi Thái tông lão nói ra những lời kia, bầu không khí dần trở nên lạnh xuống.

Cảm nhận được sự trầm mặc này, ngón chân Lục Bình trong giày da bắt đầu nghiền ép đế giày… Bởi vì cũng không tính là đặc biệt khẩn trương nên dùng sức cũng không mạnh. Cảm nhận được chất liệu cotton của tất và đế giày, tâm trạng căng thẳng của Lục Bình cũng dần dần buông lỏng.

Anh muốn làm chút gì đó để hóa giải bầu không khí yên tĩnh và lúng túng này. Anh đưa tay về phía chén trà, lúc này, anh chú ý tới Đinh Thanh và Ngô Thì Chương trước mặt mình cũng thò tay ra.

Lục Bình nghênh đón ánh mắt của hai người, cười gật đầu.

⚝ ✽ ⚝

"Muốn mình nói sao?"

“Mình nên nói cái gì đây?"

Lục Bình nhai lá trà một cách cẩn thận, đang định nhổ trở lại trong chén trà thì lại cảm thấy không được ý tứ cho lắm. Đúng lúc này, bàn tay nhỏ bé trắng noãn mở ra, đặt ở bên cạnh bàn. Lục Bình nhìn về phía bàn tay có chút mũm mĩm như ngó sen… sau đó hướng lên trên thì nhìn thấy hàng mi dài và đôi mắt sáng ngời của hầu gái dành riêng cho mình, còn có nụ cười ngọt ngào nữa.

Lục Bình nhổ lá trà vào lòng bàn tay của cô gái.

⚝ ✽ ⚝

Tách!

Tách!

Tách!

Sau khi uống trà xong.

Bên trong sảnh tiếp khách, dù là đám nhà giàu quyền quý bình thường hay là nhân vật lớn như Ngô Thì Chương thì đều nhìn về phía Lục tiên sinh. Cảm nhận được cái nhìn chăm chú này, Lục Bình duy trì nụ cười nhạt, giơ tay lên vỗ tay cho Thái tông lão.

"Xem ra… Thái tông lão biết cũng không ít."

Lục Bình cân nhắc văn án, nói ra một câu không có ý nghĩa gì nhưng cũng không phạm phải bất kỳ sai lầm nào.

Nhưng mà ngay cả Lục Bình cũng không biết vì sao, sau khi câu nói này vừa vang lên lại khiến cho Thái tông lão kinh sợ đến mức chảy đầy mồ hôi, gương mặt dường như cũng trở nên hoảng loạn. Thật giống như trong những lời này của Lục tiên sinh ẩn giấu sự chấn nhiếp vô tận.

"Để cho Lục tiên sinh chê cười rồi, tôi chẳng qua chỉ là sống lâu hơn một chút mà thôi." Thái tông lão vội vàng cười đáp lại.

Tất cả những người ngồi ở đây, ngoại trừ Lục Bình thì người nào mà không phải là lão hồ ly vô cùng am hiểu việc nghe lời đoán ý. Bọn họ đều nhìn ra phản ứng không đúng lắm của Thái tông lão. Bọn họ đều không khỏi suy ngẫm về thâm ý ẩn sau câu nói này của Lục tiên sinh.

Là mỉa mai?

Hay là cảnh cáo?!

Bầu không khí bắt đầu trở nên khẩn trương chỉ vì một câu nói của Lục Bình.

"Hửm?" Lục Bình trầm mặc.

"Ngô gia."

"Ông hình như có mấy lời muốn nói với tôi?"

Qua một lúc, Lục Bình đếm thầm thời gian ở đáy lòng, biết rõ bản thân cần tiếp tục nắm giữ tiết tấu cuộc nói chuyện, trong đầu thoáng qua phản ứng lúc nãy của Ngô Thì Chương. Anh lập tức nhìn chăm chú vào ánh mắt của đối phương, ôn hòa mà hỏi.

Trong ngày thường, xưng hô của Lục Bình đối với Ngô Thì Chương đều không giống nhau, lúc đầu mới gặp mặt thì gọi là Ngô gia giống như mọi người trong giới; càng về sau, thông qua sự chấn nhiếp của tình báo, Lục Bình tự giác đứng ở vị trí cao hơn, xưng hô cũng đổi thành Thì Chương. Gọi như vậy có thể làm cho Lục Bình tăng cường cảm giác tự tin của mình. Ở một mức độ nào đó mà nói thì cũng có thể xem như là biểu hiện không tự tin ở bên trong.

Đến hiện tại, các tầng thứ mà Lục Bình tiếp xúc và khả năng chống chịu áp lực đã càng ngày càng được đề cao. Anh đã không thèm để ý tới việc xưng hô như thế nào nữa, ngay sau đó, chỉ thuận miệng gọi là Ngô gia.

Vừa gọi một tiếng, bầu không khí bên trong sảnh tiếp khách tầng bảy Hồng Lâu đột nhiên an tĩnh dị thường.

Ở trong tai của Ngô Thì Chương thì lại không thua gì một tiếng sét!

Đây là đang chỉ mặt gọi tên mình!

"Lục tiên sinh." Ngô Thì Chương vẫn luôn chải chuốt tóc tai cẩn thận tỉ mỉ, mặc âu phục màu đỏ sậm. Môi ông khẽ run, gọi một tiếng.

"Hửm?" Lục Bình chú ý tới một chút phản ứng quá độ của Ngô Thì Chương, ở đáy lòng khẽ ồ lên một tiếng.

Anh bình tĩnh nâng chén trà lên, thân thể hơi ngả về phía sau, hai chân bắt chéo, nhấp một ngụm trà. Anh tỉ mỉ suy nghĩ nhưng vẫn không thể hiểu rõ phản ứng kia của đối phương. Nhưng bất kể nói thế nào, Lục Bình đều không có biểu hiện ra ngoài, ngược lại là thuận thế biến nặng thành nhẹ.

"Không nói nhiều nữa."

"Tôi muốn kính tiên sinh một ly trà."

Ngô Thì Chương đứng lên, cung kính nói.

"Ồ?"

"Khách sáo rồi." Lục Bình nâng chén trà lên, nói.

Nói xong chỉ thấy Ngô Thì Chương mang một chén trà mới tới, cẩn thận rót trà, chấp lễ. Dưới cái nhìn chăm chú của Đinh Thanh, Thái tông lão và Tiết Hoa Thanh, hai chân chậm rãi khom xuống, trịnh trọng cúi người, giơ chén trà lên đỉnh đầu bằng hai tay.

"Mời tiên sinh uống trà!" Giọng nói trang nghiêm vang lên.

Những hành động này của Ngô Thì Chương chính là một nghi lễ cổ xưa, là nghi thức môn khách phụng chủ của thời đại trước.

Lục Bình không trực tiếp nhận trà.

Anh chỉ là một nhân viên bình thường, làm sao có thể nghiên cứu về cái gọi là nghi thức môn khách phụng chủ được? Nhưng anh vẫn lập tức ý thức được sự không tầm thường trong đó, đầu tiên là cong chân nửa quỳ ở trước mặt mình. Cô hầu gái đang nửa quỳ và xoa bóp chân cho Lục Bình không khỏi cảm thấy khẩn trương, lông mi run rẩy, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Cô cũng cúi đầu không dám đón nhận Ngô gia phụng trà.

Tiếp theo, khi Ngô Thì Chương dùng nghi thức cổ và dâng trà lên thì Đinh Thanh ngồi ở bên tay phải Lục Bình và những người khác đều buông chén trà trong tay xuống, ngồi ngay ngắn người lại, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

"Ừm."

Trong lòng Lục Bình không ngừng phỏng đoán.

Anh dừng lại một chút rồi nhận lấy chén trà trong tay Ngô Thì Chương, dùng nắp trà khêu khêu nước trà một chút, nhấp một ngụm… Vừa cầm chén trà vào trong tay, ánh mắt thoáng liếc thấy Ngô Thì Chương vẫn còn duy trì dáng vẻ khom người, hai tay giơ trước đỉnh đầu.

"Mẹ nó!"

"Đây là ý gì?"

"Ý là, mình uống một hớp rồi trả chén trà lại?"

Mí mắt Lục Bình khẽ run. Anh không dám tùy tiện có thêm động tác gì. Nếu như không có quy tắc như anh nghĩ, hoặc có lẽ là trả lại trà liền đại biểu cho việc không chấp nhận, vậy thì sẽ lộ mất.

Lục Bình không có hành động gì cả, chỉ bình tĩnh tiếp tục quan sát. Sau khi suy nghĩ một hồi, anh liền nín thở đưa chén trà lại trong tay của Ngô Thì Chương.

Trong quá trình này, anh nhìn thấy trên gương mặt của mấy người ở bên cạnh đều lộ ra nụ cười.

"Hô!"

"Con mẹ nó, cũng may là không mắc lỗi gì!"

Trái tim Lục Bình không khỏi đập nhanh vì hoảng sợ.

⚝ ✽ ⚝

"Hoa Thanh."

Sau khi dâng trà xong, bầu không khí bên trong sảnh tiếp khách lại lần nữa trở nên ôn hòa.

Hiện tại, tất cả mọi người trong gian phòng này đều chân chính là người của mình. Tay phải Lục Bình chống nửa mặt, hai chân bắt chéo, đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn. Qua một lúc sau, Lục Bình lười biếng ngáp một cái, sau đó nhìn về phía Tiết Hoa Thanh đang ngồi ở vị trí thứ hai bên tay phải.

"Lục tiên sinh." Tiết Hoa Thanh cung kính đáp.

"Hồng Kông nhìn Bắc Lâu, Trung Hải có Hồng Lâu. Đây chính là câu đồng dao như sấm bên tai trong cái vòng này."

"Anh đó…"

"Nếu như muốn gây dựng sự nghiệp lớn hơn thì trong ngày thường nhất định phải học tập Thì Chương nhiều một chút. Chỗ có thể hợp tác thì nhất định không thể keo kiệt." Lục Bình chỉ điểm.

Việc kinh doanh của Hồng Lâu chính là hội tụ và chỉnh hợp tài nguyên. Nếu như có thể tích hợp tòa nhà này vào trong mạng lưới tình báo Lục Nhĩ thì Tiết Hoa Thanh sẽ có thể tiến thêm một bước dài.

"Tôi đã biết." Tiết Hoa Thanh lộ ra vẻ suy tư, sau đó nói.

Nói xong, anh liền chắp tay với Ngô Thì Chương ở bên cạnh: "Ngô gia, sau này nếu như làm phiền thì mong ngài không chê phiền."

"Đều là làm việc cho Lục tiên sinh, làm sao sẽ phiền được." Ngô Thì Chương cười nói.

Trong số những người ở đây, ông chỉ không rõ về cách làm việc của Tiết Hoa Thanh cho lắm.

Sau một hồi, Lục Bình ngồi vào xe con màu đen, xe lái vào trong màn đêm.

⚝ ✽ ⚝

"Thịnh hành ở triều Hán."

"Lễ nghi phụng chủ."

"Sau khi môn khách quyết định phục vụ cho gia chủ nào đó thì nhất định phải tuân theo lễ nghi?"

Lục Bình ngồi ở hàng sau, dựa vào cửa sổ xe, tay trái cầm điện thoại di động, đầu ngón tay không ngừng lướt trên màn hình, tìm kiếm tin tức trên Baidu.

Đối chiếu với những động tác vừa rồi…

"Thì ra là như vậy."

Trong xe buýt chật chội, không khí đục ngầu.

Trong hôn lễ của Ôn Chí Phong, có một cô gái đã bắt gặp cảnh Lục Bình tát một người có giá trị tài sản khoảng 2 tỷ. Cô gái này chính là bạn gái của bạn học cũ Trịnh Bác Văn tính tình thật thà. Dương Phỉ bắt lấy ghế ngồi, khó khăn lắm mới chen được đến gần cửa sổ, sau khi ngồi xuống liền đặt túi ở trên chân, cảm giác thư thái hơn một chút.

Dương Phỉ nâng đôi mắt lên, chú ý tới đám nhân viên văn phòng dán sát bên người. Sau một ngày làm việc, trên gương mặt của mỗi một người ít nhiều đều lộ ra vẻ mệt mỏi. Dương Phỉ vừa nhìn, trong lòng đã cảm thấy như bị mèo cào, cả người bị phiền não và sự không thỏa mãn cắn nuốt. Cô cảm thấy mình nên có một cuộc sống tốt hơn, mà không phải là giống như bây giờ, chen chúc trên xe buýt giống như là một con rệp trong cống thoát nước!

Cô và bạn trai Trịnh Bác Văn không phải là không có không xe. Bọn họ có một chiếc Mercedes khoảng 300 ngàn tệ, thế nhưng chiếc xe kia được cô nhường cho bạn trai lái. Đàn ông cần xã giao, hoặc là có quan hệ tốt với lãnh đạo, không có xe là không được.

Xe buýt đung đưa.

Trong buồng xe, giữa ánh sáng mờ mịt, ánh sáng điện thoại di động chợt lóe lên, ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào trên gương mặt gần như chết lặng của các nhân viên văn phòng.

Cô mím môi, đốt ngón tay siết chặt.

Dương Phỉ nhớ lại tiệc cưới bình thường và một màn bị cô bắt gặp kia. Lúc đó, cô trợn tròn mắt, dùng tay che miệng.