Chương 414 Những Thứ Này Là Của Cô
Cô vừa dứt tiếng, một nam một nữ trước ghế sofa liền nhìn nhau một cái, trên mặt lộ ra nụ cười thần bí. Bọn họ đã điều trà và biết được điều này từ lâu. Sở dĩ còn để Dương Phỉ miêu tả lại một lần, chỉ là vì từng bước dẫn dắt tâm trạng của đối phương, thật giống như không ngừng mở một chiếc hộp Pandora vậy.
"Chúng tôi có xem qua tài liệu, cô và Trịnh tiên sinh đều là bạn học đại học của Lục tiên sinh."
"Có thể nói cho chúng tôi một chút, ấn tượng và nhận thức của hai người đối với Lục tiên sinh được không?" Người phụ nữ thần bí tiếp tục nói.
Cô vừa dứt lời, người đàn ông bên cạnh lại lấy một xấp tiền đỏ ra từ trong túi. Không lâu sau, trước bàn đã có 5 xấp tiền đỏ nằm ngay ngắn. 500 ngàn tệ đập vào mắt Dương Phỉ.
Ánh mắt của Dương Phỉ đã sắp không rời nổi khỏi xấp tiền kia.
"Chỉ cần cẩn thận nói ra lý giải của các người về Lục tiên sinh thì số tiền này chính là của các người." Người phụ nữ khẽ nhếch môi đỏ, cười nói.
Trịnh Bác Văn đưa tay muốn ngăn cản. Nhưng lúc này, Dương Phỉ đã nhớ lại lên:
"Lục Bình… Lục tiên sinh và tôi cũng không phải là người học cùng một chuyên ngành. Nhưng mà, đối phương và bạn trai tôi lại là bạn học chung lớp! Tôi nhớ rằng, lúc Lục tiên sinh ở trong trường học cũng không quá thu hút, là một người rất bình thường, bất kể là thành tích hay là hoạt động ngoài giờ học thì đều không có chỗ nào xuất sắc cả."
Cô vắt óc nhớ lại chuyện cũ.
Ấn tượng liên quan đến Lục Bình của cô quả thực không nhiều. Đến phía sau, Dương Phỉ dùng sức đẩy bạn trai nhà mình một cái, muốn đối phương bổ sung một chút.
Trịnh Bác Văn chỉ buồn bực ngậm miệng, không nói câu nào.
"Được rồi."
"Những thứ này là của cô."
Người phụ nữ thu một màn này vào trong mắt, ôn hòa nói.
Nghe thấy lời này của cô, Dương Phỉ lập tức ôm 500 ngàn tệ lên, đặt lên chân cùng 300 ngàn tệ vừa nãy.
⚝ ✽ ⚝
"Đây là một tấm thẻ ngân hàng."
"Bên trong có 5 triệu, nó cũng sẽ là của cô, chỉ cần cô giúp chúng tôi một việc nhỏ."
Người phụ nữ giang hai tay ra, động nghiệp bên cạnh liền móc một tấm thẻ ngân hàng ra rồi đặt vào trong lòng bàn tay. Tấm thẻ chuyển động xoay tròn giống như là bươm bướm linh hoạt trên đầu ngón tay người phụ nữ. Chỉ nghe ‘bộp’ một tiếng, thẻ ngân hàng đặt ở đầu ngón tay được đẩy tới trước mặt Dương Phỉ.
Người phụ nữ cười nói.
5 triệu?
5 triệu!
Dương Phỉ cảm giác tim mình đập rất nhanh, bộ não dường như sắp trở nên trống rỗng.
Nhưng rất nhanh, cô giống như là nghĩ ra điều gì đó. Trên mặt cố lộ ra vẻ khó xử.
⚝ ✽ ⚝
Tấm thẻ ngân hàng thứ hai!
"10 triệu!"
"Xin lỗi!"
Trịnh Bác Văn đưa tay che lại hai tấm thẻ ngân hàng, nhìn về phía một nam một nữ trước ghế sofa, trầm giọng nói.
Nói xong, dưới cái nhìn chăm chú của ba người trong phòng khách, anh chậm rãi đẩy hai tấm thẻ ngân hàng trở lại trước mặt đôi nam nữ thần bí.
Hai mắt Dương Phỉ trợn to, nhìn về phía 10 triệu bị đẩy về. Lý trí của cô dường như là bị chọc thủng trong nháy mắt. Giờ phút này, cô chỉ cảm thấy là Trịnh Bác Văn muốn cướp 10 triệu của cô! Đây chính là 10 triệu! Cô phải không ăn không uống 80 năm mới có thể tích góp được khoản tiền này. Có khoản tiền này, cô sẽ lập tức có cuộc sống mà mình muốn, nắm giữ tất cả những gì mình khát vọng!
"A!"
Dưới tác động của tiền tài, gương mặt thanh tú phía sau cặp kính của Dương Phỉ có một chút vặn vẹo. Cô thét chói tai một tiếng, lập tức đẩy bạn trai ra, giành lại thẻ ngân hàng rồi gắt gao nắm chặt ở trong tay. Gương mặt cô đỏ bừng, hưng phấn đánh giá kỹ thẻ ngân hàng.
"Dương Phỉ!" Gương mặt Trịnh Bác Văn cũng đỏ lên, gọi một tiếng.
"Trên đời này không có bánh nào đột nhiên rơi xuống từ trên trời cả!"
"Đây là tiền của tôi!"
"Trịnh Bác Văn!"
"Đây là tiền của tôi!"
Dương Phỉ cuồng loạn đáp lại.
"Dương tiểu thư, Trịnh tiên sinh. Tại sao không nghe một chút về việc chúng tôi muốn hai người làm gì?"
Người phụ nữ mặc đồng phục công sở, giống như là một nhân viên bán bảo hiểm thần bí liếc mắt nhìn đồng bọn của mình một cái, lập tức cười nói: "Có lẽ nói không chừng sẽ không khiến cho hai người bị khó xử đâu."
Một câu nói này của cô lập tức khiến cho bầu không khí khẩn trương giữa hai người bỗng nhiên dừng lại, sau đó đồng thời nhìn về phía cô.
"Chúng tôi cũng không có ác ý gì đối với Lục tiên sinh, chỉ là muốn kết giao với đối phương mà thôi."
"Nhưng hai người có điều không biết, Lục tiên sinh cực kỳ đề phòng chúng tôi… Mà hai người thì lại khác, những người có chức vị cao thường sẽ xem khoảng thời gian lăn lộn với các người như những hồi ức khó quên."
Nụ cười thần bí của người phụ nữ không thay đổi, tiếp tục nói:
"Yêu cầu của chúng tôi là tổ chức một buổi họp lớp lần nữa, mời Lục tiên sinh tham gia… "
------
Dịch: MBMH Translate