← Quay lại trang sách

Chương 415 Người Chết Vì Tiền, Chim Chết Vì Mồi!

Dương tiểu thư đã từng phát hiện thân phận của Lục tiên sinh, đối phương chắc là sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn đối với việc hai người có động thái khác thường. Đây là ưu thế độc nhất vô nhị của hai người."

⚝ ✽ ⚝

"Chúng tôi chờ tin tức tốt của hai người."

"Chúng tôi tạm thời không quấy rầy hai người nữa."

Người phụ nữ thần bí và người đàn ông kia cùng nhau đứng dậy, xách túi công văn, khẽ khom người sau đó rời khỏi căn nhà cũ kỹ này.

Dưới ánh đèn dịu dàng.

Trong phòng khách.

Trịnh Bác Văn sậm mặt lại, ngồi ở một bên. Bạn gái Dương Phỉ thì ôm lấy 800 ngàn tệ tiền mặt vào trong ngực, cũng không nói gì. Cô giống như là nhớ ra cái gì đó liền tranh thủ cầm thẻ ngân hàng ở trong tay. Đây là khách quý đặc biệt của ngân hàng Triệu Quốc, mật mã và tin tức đều viết ở phía sau. Đầu ngón tay của Dương Phỉ không ngừng đang run rẩy. Cô không ngừng nuốt nước miếng, cả người khẩn trương mà sợ hãi. Cô chậm rãi nhập tin tức vào rồi ấn nút xác nhận…

Màn hình hiển thị [ Đang tìm kiếm… ].

Rất nhanh, con số 5 triệu đập vào đáy mắt. Trong tấm thẻ ngân hàng còn lại cũng là 5 triệu.

Dương Phỉ dùng sức thở hổn hển, há to miệng.

Cô tiếp tục thử chuyển tiền ra ngoài, không dám chuyển số tiền quá lớn, chỉ chuyển đi 100 ngàn tệ. Không biết có phải là do thẻ khách quý hay không mà khoản tiền 100 ngàn tệ thứ nhất gần như được chuyển đi chỉ trong một giây!

"Tiểu Trịnh!"

"Tiểu Trịnh!Thật! Là thật!" Thân thể Dương Phỉ đang run rẩy. Cô nhìn về phía bạn trai Trịnh Bác Văn, giọng nói cũng run theo.

Cô tiếp tục chuyển hết 5 triệu trong hai tấm thẻ ngân hàng vào trong thẻ của mình.

"Anh gọi điện thoại cho Lục Bình." Trịnh Bác Văn trầm giọng nói.

Nói xong, anh đột nhiên đứng dậy, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho Lục Bình.

[ Keng keng keng ——], mà đúng lúc này, trong điện thoại di động trùng hợp hiện thị cuộc gọi tới từ mẹ từ quê nhà tỉnh Kiềm.

Trịnh Bác Văn nhìn thấy điện thoại của mẹ, trong lòng có chút bất an, hít một hơi thật sâu, sau đó vội vàng nhận cuộc gọi.

"Con trai!"

"Mẹ đã làm theo lời con nói rồi, các con sinh sống ở Trung Hải cũng không dễ dàng gì! Đã không dễ dàng rồi còn phải chịu áp lực thế chấp quá lớn. Mẹ và cha con đã không giúp được gì cho con, chuyện có thể làm không nhiều, chỉ có thể cố gắng không gây thêm phiền phức cho con!"

"Nhưng sao con lại mua nhiều đồ cho trong nhà thế? Cha con đã lên mạng tra đống đồ thực phẩm dinh dưỡng này rồi, không hề rẻ chút nào, chắc phải hơn mấy ngàn đúng chứ? Con mau đi xem một chút, xem có thể trả lại hay không?!"

"Con đang làm gì với tiền của mình vậy!"

Giọng nói của mẹ xuyên qua điện thoại vang vọng khắp căn phòng khách.

Trịnh Bác Văn nghe vậy, trong lòng thình thịch một tiếng. Anh lập tức đã phản ứng lại, trái tim không ngừng đập mạnh: "Không có gì. Mẹ cứ nhận đi, con trai được phát thưởng cuối năm, được không ít tiền."

Điện thoại vừa cúp, Trịnh Bác Văn đã tức giận nhìn về phía bạn gái Dương Phỉ.

Đúng lúc này, trong phòng khách tên tĩnh.

[ Keng keng keng ——]

Dương Phỉ chộp lấy điện thoại di động đang phát ra tiếng chuông chói tai. Hai người cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, Dương Phỉ chép miệng một cái. Đầu óc vừa bị tiền tài làm cho choáng váng đang dần dần lấy lại lý trí. Cả người bắt đầu bị một loại tâm tình khác cắn nuốt, gương mặt thanh tú trở nên tái nhợt, bên trong đôi mắt hiện ra cảm giác sợ hãi.

"A lô…"

"Con gái à! Cha mẹ đã nhận được quà mà con mua cho ba mẹ rồi!"

Giọng nói vui vẻ của mẹ truyền đến.

"Quá nhiều thứ! Ba mẹ dùng đến khi nào mới hết đây!"

"Được được được!"

"Con đi làm việc trước đi, mẹ chỉ là muốn nói với con một tiếng! Mấy thanh niên đến giao hàng vừa nãy đều vô cùng nhiệt tình, giúp ba mẹ thu dọn xong rồi mới chịu rời đi!"

Điện thoại lại bị cúp.

Trịnh Bác Văn nghe vậy, đặt mông ngồi ở trước ghế sofa. Hai tay ôm đầu, có một chút mất hết hồn vía.

Đầu tiên là dụ dỗ tiền tài, sau đó là gián tiếp uy hiếp.

Bọn họ chỉ là người bình thường, sao lại phải trải qua tình hình như vậy?

"Tiểu Trịnh."

"Bác Văn."

"Bác Văn… Em sai rồi. Em cũng không biết mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì! Đầu óc của em thật giống như hoàn toàn không nghe chỉ huy của em! Trong đầu chỉ có 10 triệu! 10 triệu!"

Sắc mặt Dương Phỉ đã tái nhợt, đi đến trước mặt bạn trai, đưa tay bắt lấy cánh tay đối phương, bất an nói.

⚝ ✽ ⚝

"Lục tiên sinh?"

Cạnh bờ sông Phổ.

Trong căn nhà có tầm nhìn ra dòng sông.

Lý Anh kéo cửa ra, kinh hỉ khi nhìn thấy Lục Bình xách túi công văn đứng ở trước cửa: "Ngài ăn cơm chưa? Tôi sẽ lập tức đi nấu cho ngài!"

Cô cúi người xuống, tự mình cởi giày da cho Lục Bình.

"Ban nãy đang luyện tập yoga sao?"

Lục Bình quan sát Lý Anh, đối phương mặt một chiếc áo cổ chữ V bó sát người và quần tập yoga màu trắng. Lý Anh chắc là đã tập luyện được một lúc, làn da trắng nõn hiện lên một tầng đỏ ửng, mồ hôi vương nơi cần cổ.

------

Dịch: MBMH Translate