← Quay lại trang sách

Chương 429 Kém Bức Màn!

Trong nhà máy, ánh đèn chân chiếu xuống trên người Lục Bình, khúc xạ ra một tia sáng màu trắng từ tròng kính gọng vàng.

Lục Bình còn chưa lấy lại tinh thần thì đám huấn luyện viên phụ trợ và đám học viên đã cuồng nhiệt hô to: "Kính chào Lục tiên sinh!"

"Hô!"

"Hô!"

"Hô!"

Tim Lục Bình đập nhanh hơn, cố gắng áp chế hơi thở đang dần trở nên nặng nề. Anh chỉ giơ tay lên, để cho tất cả mọi người đứng dậy.

"Các người tiếp tục." Lục Bình ôn tồn nói.

Nói xong, anh liền dẫn Đinh Thanh đi về phía phòng hội nghị và phòng làm việc. Trong căn phòng cũng không tính là quá rộng rãi, chỉ có một cái bàn và hai cái cái ghế, Ngô Mỹ Ngọc đang bất an ngồi ở trước bàn.

Lục Bình quan sát Ngô Mỹ Ngọc thông qua camera giám sát, đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra. Người đi vào là một người phụ nữ cổ hủ, cũng là huấn luyện viên của nơi này.

⚝ ✽ ⚝

"Ngô Mỹ Ngọc. Cô là người đầu tiên trong các học viên chấp hành nhiệm vụ, nhưng lại xuất hiện sai lầm như vậy!"

"Tôi rất thất vọng về cô."

Người phụ nữ cổ hủ kéo ghế ra, ghế kim loại ma sát với mặt sàn tạo thành tiếng vang nặng nề ái. Người phụ nữ ngồi xuống, ánh mắt mang theo cảm giác ngột ngạt rơi vào trên người Ngô Mỹ Ngọc:

"Cô không phục?"

"Cảm thấy đây chỉ là một khuyết điểm nhỏ? Tôi cho cô biết, trong tương lai lúc các người chân chính thi hành nhiệm vụ mà xuất hiện vấn đề như vậy thì sẽ mang tới nguy cơ ngập đầu cho toàn bộ đội ngũ!"

Người phụ nữ mở máy tính bảng, màn hình sáng lên, góc nhìn thứ nhất trong lúc Ngô Mỹ Ngọc thi hành nhiệm vụ được phát ra.

Phê bình và trách mắng nghiêm khắc khiến cho áp lực trong lòng không ngừng tăng lên.

Ngô Mỹ Ngọc cắn chặt đôi môi.

Phòng bên cạnh.

Lục Bình quan sát chăm chú, qua một hồi lâu, tâm trạng Ngô Mỹ Ngọc dường như đã tới gần ranh giới sụp đổ. Anh đẩy gọng kính một cái, ngẩng đầu lên ôn hòa nói:

"Được rồi."

"Cứ như vậy thôi."

Nói xong, Lục Bình đứng lên, đi sang căn phòng bên cạnh.

Người phụ nữ cổ hủ kéo cửa ra, cung kính hành lễ với Lục tiên sinh. Ngô Mỹ Ngọc nhìn về phía Lục tiên sinh được ánh hào quang bao phủ thì lập tức siết chặt nắm đấm, bên trong ánh mắt dần hiện lên sự quả quyết.

"Thật là!"

"Tại sao lại như vậy? Trước khi thi hành nhiệm vụ rõ ràng mình đã diễn tập vô số lần ở trong đầu rồi."

"Ngay cả nhiệm vụ như vậy cũng không thể hoàn thành một cách hoàn mỹ, mình làm sao còn có thể thay đổi vận mệnh của mình? Ngô Mỹ Ngọc! Mày chẳng lẽ còn muốn trở về làm một con gà sao?"

Trong phòng nói chuyện, sắc mặt Ngô Mỹ Ngọc tái nhợt.

Giờ phút này, cô chỉ cảm thấy mình thật giống như một chiếc thuyền nhỏ bên trong mưa bão. Tất cả nỗ lực và ước mơ của dường như sắp bị một bó đuốc thiêu sạch.

Thống khổ!

Thống khổ to lớn bao phủ!

Lời nói sắc bén của huấn luyện viên bảo thủ giống như là từng thanh đao không ngừng chui vào lỗ tai, sắc bén cắt đứt nội tâm sợ hãi và bất an nhất của Ngô Mỹ Ngọc! Ngô Mỹ Ngọc làm sao biết được mỗi một câu nói của huấn luyện viên lúc này đều đã được chuyên gia tâm lý học đặc biệt nghiên cứu ra để nhằm vào những người như cô!

Cô nặng nề thở hổn hển, gương mặt thanh tú bắt đầu vặn vẹo!

[ Cốc cốc cốc… Cốc cốc…]

Tiếng gõ cửa chợt vang lên.

Phòng nói chuyện chợt trở nên yên lặng. Từ trán cho đến gương mặt, cổ và xương quai xanh của Ngô Mỹ Ngọc đều đã bị mồ hôi thấm ướt… Cô nhìn về phía huấn luyện viên đi tới trước cửa, mím môi thở ra một hơi. Ngay sau đó, tiếng gọi "Lục tiên sinh" chợt vang lên ở bên tai, Ngô Mỹ Ngọc lập tức trở nên căng thẳng. Trong tầm mắt của cô, Lục tiên sinh thần bí đã đi đến trước mặt.

"Ngô Mỹ Ngọc?"

Lục Bình nhìn xuống học viên trước mặt. Anh có thể quan sát được một cách rõ ràng, khi tầm mắt của mình rơi vào trên người Ngô Mỹ Ngọc thì thân thể của đối phương lập tức trở nên căng thẳng đến cực điểm. Lông mi thật dài run rẩy, làn da đều giống như cũng đang run rẩy theo. Lục Bình nở cười, kêu.

"Có!" Đại não Ngô Mỹ Ngọc trống rỗng, đột nhiên đứng lên.

Chỉ nghe trong phòng vang lên một tiếng [ Két…], sau đó là cảnh cái ghế ngã xuống đất.

"Không cần khẩn trương."

Lục Bình nhìn thoáng qua Đinh Thanh. Đối phương lập tức hiểu ý kéo ghế ra. Sau khi ngồi xuống, anh lần nữa nhìn về phía Ngô Mỹ Ngọc: "Cô cũng ngồi xuống nói chuyện."

"Không… Không cần đâu."

"Hay là, cô muốn tôi phải ngẩng đầu lên nói chuyện với cô?” Lục Bình cười nói.

Nghe thấy một câu nói này, sắc mặt Ngô Mỹ Ngọc nhanh chóng trở nên trắng bệch. Cô vội vàng đáp lời, sau đó dựng cái ghế vừa ngã xuống lên. Cô cũng không dám ngồi hẳn, chỉ ngồi ở mép ghế một chút.

"Tôi nghe nói trong lần tuyển chọn trước đó, đánh giá tổng hợp của cô xếp hạng hạng thứ 3, nhận được 1 triệu tiền thưởng?"

Lục Bình dùng giọng điệu tán gẫu để nói chuyện. Trong đợt tuyển chọn kia, cho dù đã cố gắng cân bằng sự khác biệt về giới tính thì Ngô Mỹ Ngọc vẫn là bị thua thiệt. Dù sao thì trong cái vòng cá lớn nuốt cá bé này, phái nữ luôn là bên yếu thế.

------

Dịch: MBMH Translate