Chương 428 Rất Thuận Lợi
Hầm gara.
Lúc bắt đầu đến gần nhà kho thì không ngừng có mùi máu tanh xông vào lỗ mũi. Viên Lợi Quân mặt không đổi sắc, mà thanh niên bên cạnh thì lại không ngừng nuốt nước miếng. Anh ta nhiều nhất chỉ có thể coi là một tên côn đồ, làm sao dám tiếp xúc với trường hợp như vậy.
"Viên… Viên Gia!"
Phía trước hành lang.
Máu tươi chảy dọc, nửa thân thể ló ra, thanh niên được gọi là Hầu Tử bị dọa sợ, trong giọng nói mang theo chút nức nở.
"Gọi cái gì mà gọi." Viên Lợi Quân nhíu mày một cái, mắng: “Mang theo đồ."
Anh móc găng tay ra từ trong ngực rồi đeo lên, sau đó vén mái tóc ngắn lên, đi giày vào… Anh trừng mắt nhìn Hầu Tử một cái. Đối phương lập tức run rẩy làm theo. Xuyên qua hành lang, hàng loạt thi thể đập vào đáy mắt, Hầu Tử nhất thời bị dọa cho mặt cắt không còn chút máu, toàn bộ thân thể đều run thành cái sàng.
Anh ta hoảng sợ nhìn về phía Viên Gia, chỉ nhìn thấy người sau ngồi xuống, cầm lấy cằm của một thi thể rồi lắc lắc cổ. Chỉ nhìn thấy một dấu đạn ở trước trán:
"Thật lợi hại."
"Đây chính là gia tộc nổi tiếng tùy tiện trong giới sao? Với đội ngũ này, sợ rằng là không đơn giản a…" Viên Lợi Quân ngẩng đầu lên, nhìn về phía hành lang trước mắt.
Sâu trong tòa nhà màu xám, Hầu Tử che miệng, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh sợ khi nhìn thấy thi thể tuột xuống từ vách tường như là thịt vụn.
"A…"
"Tìm được rồi." Viên Lợi Quân nhìn về phía đống thịt vụn, thấp giọng nói.
Anh đi đến bên thi thể, trên mặt lộ ra vẻ ghét bỏ, đưa tay thăm dò cánh tay bị máu tươi thấm ướt, móc ra một chiếc máy cũ, nhập vào một chuỗi con số, thành công mở khóa. Viên Lợi Quân không biết tại sao ngay cả những thông tin này mà Lục tiên sinh đều có thể biết rõ. Anh không dám ngẫm nghĩ, chỉ cảm thấy sợ hãi.
"Hầu tử, đến lượt cậu."
"Biểu hiện tốt một chút. Nếu như gây ra rủi ro, chắc là cậu cũng tự biết hậu quả." Viên Lợi Quân nhìn về phía thanh niên đang sợ hãi, trầm giọng nói ra.
Nói xong, anh thuận tay ném chiếc máy điện thoại về phía thanh niên.
Thanh niên hốt hoảng ôm điện thoại di động vào trong lòng, sau đó há miệng to hít thở sâu. Nhưng mùi máu tanh xông vào khoang mũi lại khiến cho Hầu Tử trợn to hai mắt… Anh vội vàng che miệng, liều mạng nuốt xuống cơn nôn mửa đang trào tới cổ họng.
Anh cố gắng bình tĩnh, rồi sau đó nhấn nút gọi.
[ Tút ——], bên trong hành lang tối tăm như là luyện ngục, tiếng vang của điện thoại đặc biệt rõ ràng.
Viên Lợi Quân đứng lên, nhìn chằm chằm thanh niên không chớp mắt.
"A lô…" Một giọng nam trung niên truyền đến từ ống nghe.
Đây là cuộc gọi đầu tiên được thực hiện sau khi việc chặn tín hiệu được gỡ bỏ.
"Là tôi!"
"Ngô gia, xảy ra chuyện rồi! Người Thôi gia điên… Điên rồi…"
Thanh niên xấu xí thở hổn hển, trong cổ họng đang phát ra giọng nói của một người hoàn toàn khác. Trong giọng nói lộ ra vẻ dồn dập và gấp gáp…rồi sau đó, im bặt mà dừng!
Cúp điện thoại!
"Cũng không tệ lắm."
Viên Lợi Quân đến gần, vươn tay vào trong ngực, sau đó giơ họng súng đen ngòm lên chỉ về phía Hầu Tử. Phanh ——, viên đạn bắn xuyên qua chiếc điện thoại cũ kỹ kia.
"Đi theo tôi." Sau khi bố trí lại bối cảnh, Viên Lợi Quân tiếp tục nói.
Viên Lợi Quân bước đi vào kho tài liệu, ánh mắt liếc qua căn phòng trốn đã bị dời đi, sau đó đi về phía hàng kệ cuối cùng, xác định phần hồ sơ kia đã được dọn đi.
⚝ ✽ ⚝
"Lục tiên sinh."
"Lục tiên sinh."
Đêm khuya.
Xe con màu đen lái vào trong nhà máy, Đinh Thanh đứng ở phía trước, phía sau là Viên Lợi Quân. Khi xe dừng hẳn, Đinh Thanh lập tức bước lên trước mở cửa xe rồi cung kính gọi một tiếng. Viên Lợi Quân cũng khom người, gọi.
"Thế nào? Nghe nói Mỹ Ngọc hôm nay thi hành nhiệm vụ đã xảy ra một số sai sót nhỏ."
Lục Bình đi xuống xe. Anh xách túi công văn, ánh mắt nhìn về phía hai người, cười gật đầu.
"Lúc đi vào thì đã bỏ sót sợi tóc trước cửa, sau khi được huấn luyện viên nhắc nhở thì mới phản ứng lại."
"Nếu không phạm phải sai lầm không thể vãn hồi thì cũng không cần ra quân ồ ạt như vậy. Người mới mà, cần cho bọn họ thêm mấy lần cơ hội." Lục Bình ôn tồn nói.
Anh cần lôi kéo nhân tâm, cho nên phải vào vai phản diện. Nhưng nếu như Đinh Thanh hoặc là các huấn luyện viên còn lại tưởng là thật thì sẽ thật sự xảy ra vấn đề lớn.
"Lục tiên sinh nói rất đúng." Đinh Thanh cung kính nói.
Trên thực tế, biểu hiện của Ngô Mỹ Ngọc trong nhiệm vụ đầu tiên có thể xem là khác kinh diễm, thể hiện ra phẩm chất cực kỳ ưu tú.
"Ừm." Lục Bình hài lòng gật đầu một cái, không có nói thêm gì nữa, chỉ xách túi công văn đi vào trong nhà máy.
"Lợi Quân, bên phía anh thế nào rồi?" Khi đi đến trước nhà máy, Lục Bình dừng bước lại nhìn về phía Viên Lợi Quân, ôn hòa hỏi.
"Rất thuận lợi, không có xảy ra sự cố gì."
"Vậy thì tốt, chuyện còn lại phải xem xem Thôi gia có nhanh trí hay không." Lục Bình đáp lại.
------
Dịch: MBMH Translate