Chương 431 Lý Ngọc Trân Chúng Ta Trở Về Nhà!
Hô!"
Trước cửa, Lục Bình dừng bước, thư ký Hạ Đình theo sau lưng anh liền muốn tiến lên mở cửa. Cô còn chưa di chuyển bước chân đã trông thấy Lục tiên sinh giơ tay lên. Hạ Đình lập tức dừng lại. Cô hơi cúi đầu, chỉ dùng dư quang quan sát động tác của Lục tiên sinh… Trong lòng đang không ngừng suy đoán thâm ý của người trước mặt.
Lục Bình cảm nhận được trái tim trong lồng ngực đang đập cực kỳ nhanh. Anh vẫn sẽ cảm thấy áp lực, trên gương mặt phía sau cặp kính gọng vàng vẫn là nụ cười lịch sự như có như không. Anh cố khống chế hơi thở, sau đó lặng lẽ hít sâu một hơi. Lúc này, anh mới cảm giác tốt hơn nhiều. Không còn do dự nữa, tay rơi xuống trước chốt cửa sau đó đẩy cánh cửa ra.
Vào lúc Lục Bình đang định bước vào thì chú ý tới ở phòng bên cạnh dường như có ánh mắt đang nhìn mình. Anh nghiêng đầu nhìn qua, thấy là đội trưởng đội an ninh Bảo Huy Quân thì khẽ mỉm cười.
"Thôi tiên sinh…"
"Khách quý!"
"Khách quý!"
Người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu xám đang ngồi ở trước ghế sofa. Đời thứ hai Thôi gia, Thôi Ngưng Viễn thì ngồi ở bên cạnh. Hai người đều đang trấn định chờ đợi. Sau khi trước cửa truyền đến động tĩnh thì đều đồng thời nhìn lại theo tiếng, bọn họ lập tức đứng dậy, nghênh đón từ xa.
Lục Bình đến gần, đưa bàn tay phải ra sau đó ôn hòa bắt chuyện.
"Khoảng thời gian gần đây luôn thường xuyên có thể nghe thấy danh tiếng của Lục tiên sinh, hôm nay cuối cùng cũng được gặp." Thôi Thừa Phương nắm chặt lấy bàn tay Lục Bình, cười đáp.
Thôi gia trong những năm qua vẫn luôn âm thầm thiết lập quan hệ kinh doanh với không ít người, trong đó có gia tộc của Hứa Chấn Hoa, một gia tộc tỷ phú kinh doanh khách sạn. Ông và Lý Ngọc Trân không quá quen thuộc, cho nên đã lựa chọn liên lạc với Hạ Đình thông qua Hứa Chấn Hoa.
"Ngưng Viễn tiên sinh, không ngại tôi xưng hô như vậy chứ?" Lục Bình nhìn về phía thanh niên bên cạnh, cười nói.
"Đương nhiên."
"Người nhà và bạn bè đều gọi tôi là Ngưng Viễn." Thôi Ngưng Viễn ôn hoà cười nói.
Anh ta là một người có EQ cao, rất biết cách nói chuyện và tiếp lời. Chỉ một câu nói như vậy đã lặng lẽ tiến gần đến cạnh Lục tiên sinh hơn một bước, bày tỏ thái độ.
"Tất cả ngồi xuống đi."
Lục Bình ngồi ở ghế chủ vị. Chờ anh ngồi xuống, hai người của Thôi gia mới lần lượt ngồi xuống.
"Hạ Đình, sao lại không pha trà cho hai vị tiên sinh, lấy trà cất kỹ kia ra đây.” Lục Bình tiếp tục cười nói.
⚝ ✽ ⚝
"Ồ?"
"Xem ra người bái phỏng Lục tiên sinh lần này có thân phận không bình thường cho lắm."
Trong căn phòng làm việc chỉ cách nhau một bức tường, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống.
Lý Ngọc Trân cười khẽ một tiếng, nhìn về phía đội trưởng Bảo Huy Quân, ngón tay xinh đẹp gõ gõ lên mặt bàn.
"Có hai người đến, bọn họ đều đeo khẩu trang che mặt."
"Bọn họ chỉ lái một chiếc Mercedes- E bình thường." Bảo Huy Quân trầm giọng nói.
"Tôi nghe nói tối ngày hôm qua trong giới hình như lại xảy ra chuyện gì đó.” Lý Ngọc Trân từ chối cho ý kiến, chỉ hơi suy ngẫm một chút rồi lập tức đáp lại.
"Người Thôi gia năm nay đã tiến vào tình trạng cảnh báo lần thứ ba, toàn bộ dòng chính đều quay trở về nhà. Nhưng lần này thật giống như có chút không giống, xế chiều hôm đó, xe của Thôi Ngưng Viễn gặp phải tập kích. Đến buổi tối, người Thôi gia dường như đã tập kích Ngô gia…"
Bảo Huy Quân là đội trưởng đội an ninh dưới trướng Lý Ngọc Trân, đương nhiên cũng nắm giữ một bộ phận con đường tin tức, đối phương lời ít ý nhiều kể lại.
"Tới buổi sáng hôm nay, bầu không khí trong giới cũng có chút không thích hợp. Ngô gia đến bây giờ vẫn còn chưa có hành động cụ thể gì, nhưng dường như lại truyền ra không ít chuyện như Nhị gia Ngô gia ném vỡ ly, hoặc là đội ngũ của Ngô gia ở nước ngoài đang trở về. Thật thật giả giả… chắc là có người đang thêm dầu vào lửa."
"Tôi biết rồi."
"Anh đi xuống trước đi, chú ý xử lý dấu vết sạch sẽ." Lý Ngọc Trân, trầm giọng phân phó.
Chờ người sau rời khỏi, thân thể Lý Ngọc Trân hơi ngả về phía sau ghế. Cô lấy ra một phần tin tức khác từ trong ngăn kéo. Trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra vẻ băng lãnh xuất phát từ trong xương.
Đây là hai phần báo cáo kinh doanh được cô điều tra thông qua hai gián điệp của Vương gia, lần lượt là chuyện hợp tác của Mục gia ở phía Nam và Vương gia tại Yến Kinh. Tuy rằng vẫn không có hành động cụ thể, nhưng dòng tiền vốn lưu động ẩn dưới tảng băng đang trôi sẽ không gạt người.
Khứu giác tài chính nhạy bén khiến cho Lý Ngọc Trân ngay lập tức phát hiện ra có chỗ không đúng!
"Vương gia đây là muốn chuyển giao hạng mục này cho Mục gia?" Lý Ngọc Trân thì thầm tự nói.
"Dựa theo tốc độ lưu động của khoản tiền này, chậm nhất sẽ không vượt qua được năm ngày."
"Lý gia sắp bị từ bỏ?"
Ông nội đã qua đời.
Vì chờ kết quả của cha Lý Trọng Ngôn mà cả gia tộc đều đang che đậy cái tin này! Cả gia tộc… cuối cùng thì tài nguyên này vẫn không thể khiến cho Vương gia cảm thấy đủ.
------
Dịch: MBMH Translate