← Quay lại trang sách

Chương 432 Lục Bình Đám Bạn Bè Sẽ Nguyện Ý Cho Tôi Một Chút Mặt Mũi

Lý Ngọc Trân dựa đầu vào ghế dựa, bên trong đôi mắt tuyệt mỹ hiện ra một chút mê man. Cô vẫn chưa đưa hai phần báo cáo này cho cha mình, nhưng chỉ cần điều tra thuận theo phương hướng này thì khẳng định sẽ có thể thu được đáp án. Cô cũng đã phái người đi làm rồi.

Từ rất nhiều năm trước, từ lúc Lý Ngọc Trân còn nhỏ đã tự đặt ra những yêu cầu cho bản thân. Cho phép mình mềm yếu, nhưng khoảng thời gian này không được cao hơn 5 phút… Không, là không được mềm yếu quá ba phút.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Nếu như có đồng hồ bấm thời gian ở đây thì sẽ biết được thời gian mới trôi qua có 30 giây. Ánh mắt Lý Ngọc Trân lại trở nên sắc bén, ngồi ngay ngắn người lại.

"Cho dù Lý gia không còn nữa…"

"Cũng không thể khiến cho ông nội mất mặt!"

Lý Ngọc Trân lạnh như băng nói.

"Định Quyên."

"Chuẩn bị một chút… Chúng ta trở về nhà. Đúng vậy, không cần cố gắng che giấu nữa. Định Quyên, cô nói xen… nào có đạo lý trở về nhà còn cần che che giấu giấu."

Lý Ngọc Trân cầm chiếc điện thoại màu đỏ trước bàn lên, nói một tiếng. Sau khi hơi dừng lại một chút, giọng điệu chợt thả nhẹ hơn rất nhiều. Cô đứng lên, nhìn về phía cánh cửa sổ sát đất chiếm hẳn một bức tường. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống người phụ nữ phong hoa tuyệt đại này, trong lúc nhất thời không khỏi tản ra cảm giác xinh đẹp đau thương.

⚝ ✽ ⚝

"Nói một chút đi."

"Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, thân thể căng thẳng của Lục Bình đã dần buông lỏng. Anh bắt chéo hai chân, gác một tay lên trên lưng ghế sofa. Ánh mắt dịu dàng nhìn về phía hai người Thôi gia, nói.

"Tôi còn tưởng rằng Lục tiên sinh đã biết rồi." Gia chủ Thôi gia, Thôi Thừa Phương ôn hòa đáp.

"Đúng là có biết một chút." Lục Bình cười gật đầu.

"Ví dụ như, Thôi tiên sinh phái người tập kích tòa nhà kia, đó là cứ điểm giám sát của Ngô gia đối với Thôi gia. Ngô gia chỉ có thể ăn thua thiệt ngầm, tuy rằng tin tức lưu truyền bên ngoài đang sôi sùng sục nhưng cũng không thể nói ra cái gì."

"Dựa vào tính cách của Thôi tiên sinh, sợ rằng trận tập kích này đã được ngài diễn tập qua vô số lần. Cũng chỉ có như vậy mới có thể quét sạch mọi thứ nhưng lại khiến cho người Ngô gia đều không phản ứng lại kịp."

Lục Bình từ từ nói ra.

Tiếng nói của anh vừa vang lên, ánh mắt của hai chú cháu Thôi Thừa Phương và Thôi Ngưng Viễn không ngừng ngưng tụ lại.

"Thôi tiên sinh."

"Người thông minh nói lời thông minh, ông vậy mà lại lựa chọn vạch mặt cùng Ngô gia, sợ rằng đã có kế hoạch sau này.

Vậy chúng ta đi thẳng vào vấn đề luôn đii."

"Ông muốn tôi làm gì cho ông đây?" Lục Bình nâng cao giọng.

Phía sau cặp kính gọng vàng, anh nhìn chăm chú về phía hai chú cháu vừa bị mình nói trúng tâm tư. Tuy rằng bọn họ đều hết sức cố gắng che giấu tâm trạng của mình, nhưng Lục Bình vẫn có thể tính toán ra cảm xúc chân thật trong lòng của bọn họ… Sau đó, cảm giác thỏa mãn đầm đìa bắt đầu không ngừng sinh trưởng một cách tùy ý.

Lục Bình vừa dứt lời, bầu không khí bên trong phòng làm việc bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Thôi Thừa Phương buông chén trà trong tay xuống.

"Tính cách của Lục tiên sinh đúng là rất giống với tôi, đều là người rất trực tiếp. Chúng ta nhất định có thể trở thành bạn rất thân." Thôi Thừa Phương nở nụ cười, ôn tồn nói.

"Ha ha ha!"

"Tôi còn tưởng rằng tôi và Thôi tiên sinh đã là bạn rất thân rồi, xem ra là tôi tự mình đa tình."

Lục Bình đã tỉ mỉ nghiên cứu về tài liệu của Thôi Thừa Phương, biết rõ tính cách của đối phương hoàn toàn trái ngược với hai từ ‘trực tiếp’, thích nhất là đánh Thái Cực vòng vo. Nụ cười trên gương mặt Lục Bình rạng rỡ thêm mấy phần, lời nói tựa như đùa giỡn.

"Lục tiên sinh." Thôi Thừa Phương lộ vẻ nghiêm nghị, lần nữa gọi một tiếng.

"Trong vòng đều truyền rằng Lục tiên sinh ngoại trừ nắm giữ mạng lưới tình báo kín đáo nhất thì còn là một người mối lái?"

"Cái gì mà người mối lái hay không người mối lái chứ. Đều là đám bạn thổi phồng và nguyện ý cho tôi một chút mặt mũi mà thôi." Lục Bình nhún vai, đáp lại.

Anh không ngừng chú ý quan sát hai người trước mặt, đồng thời không ngừng nhớ lại tình báo liên quan đến Thôi gia, cố gắng tính toán ra dự định của đối phương. Cũng không biết là do tập trung tinh thần quá cao độ hay là gần đây cưỡng bách ghi nhớ quá nhiều tin tức, Lục Bình chỉ cần dùng sức suy nghĩ thì huyệt thái dương hai bên lại cảm thấy mơ hồ căng đau.

"Tôi muốn mời Lục tiên sinh làm người trung gian, đáp cầu dắt mối cho Thôi gia và Vinh gia." Vẻ mặt Thôi Thừa Phương nghiêm túc, giọng nói đè thấp nhưng lại vô cùng có lực, nói.

Lục Bình nghe vậy, đôi mắt hơi co rút. Anh bây giờ đã sớm không phải là nhân viên bình thường của mấy tháng trước kia nữa, cũng biết đại khái về các danh gia vọng tộc của Trung Hải. Bắt đầu từ mấy trăm năm, Trung Hải hoặc có lẽ là vòng kinh tế Trung Hải đã có bảy vọng tộc. Thỉnh thoảng có thay đổi, nhưng tổng số luôn không thay đổi, mà Vinh gia chính là người đứng đầu trong bảy vọng tộc này, cũng là gia tộc có lịch sử lâu đời nhất.

------

Dịch: MBMH Translate