← Quay lại trang sách

Chương 445 Một Kình Rơi Xuống, Vạn Vật Sinh Sôi

Hô!"

Bước ra khỏi trường học, Lục Bình không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Tại sao một màn kia vừa nãy lại có hiệu quả bùng nổ trong mắt mấy người lão giáo sư Cố Kiện Ngô, có thể xưng là giáo án biểu diễn? Bởi vì… Anh căn bản không phải là đang diễn kịch! Anh chỉ là không có tiếp tục che giấu chính mình, châm ngòi cho một loại kết quả nào đó khiến cho bản thân không khỏi sợ hãi!

Đây không phải là diễn kịch!

Đó là chính bản thân anh!

"Cảm giác giống như đã thống khoái hơn nhiều."

Lục Bình nhếch nhếch miệng, trong ngày thường anh luôn cẩn thận từng li từng tí, cố gắng che giấu bản thân chân thật nhất, sợ bị người ta bóc trần lớp da sói ở bên ngoài. Mà lần này, dựa vào biểu diễn lại có thể tinh tế diễn ra loại sợ hãi và vùng vẫy này ngay trước mọi người —— quả thực là thống khoái!

Lục Bình áp suy nghĩ xuống, nhìn về phía xung quanh, đúng lúc có chiếc taxi đang đến gần, anh đưa tay ngăn lại. Sau khi nói ra địa chỉ của căn nhà thuê chung, anh thoải mái dựa vào lưng ghế.

"Thả lỏng!"

"Đã lâu rồi không có được buông lỏng như vậy! Mấy ngày này quả thực là đã quá căng thẳng!"

Lục Bình khẽ ngâm nga.

Đẩy cửa phòng ra, bạn cùng phòng chị Mẫn Đan đang ở trong phòng ngủ. Lục Bình chỉ nhìn thấy được tia sáng lộ ra qua khe cửa, sau đó liền bước về phía phòng của mình.

Ánh đèn màu cam, phòng ngủ chật hẹp, Lục Bình treo túi công văn ở phía sau cánh cửa. Anh quét mắt nhìn quanh gian phòng của mình, vẫn là dáng vẻ đơn sơ như trước đó, chỉ có một tủ sách, một giá sách, một chiếc giường đơn rộng 1.5 mét, còn có một cái tủ quần áo. Mọi thứ dường như không có gì khác lúc trước cả, nhưng chỉ có Lục Bình biết rõ bản thân đã cải tạo như vậy.

Nghĩ như vậy, Lục Bình đi đến mép giường, đưa tay ấn xuống, phần cuối nệm đã bị anh đào rỗng để lấy không gian lưu trữ tình báo, hơn nữa xung quanh tình báo đều trữ một lượng lớn chất đốt… Chỉ cần chạm vào cơ quan liền có thể đốt căn phòng này một cách sạch sẽ trong một khoảng thời gian ngắn!

"Mình con mẹ nó đúng là một người sói."

"Nếu như lơ là một chút thì mình chính là người đầu tiên bị đốt chết."

Lục Bình mắng một câu.

Anh vừa ngồi vào trước bàn, sờ bụng một cái liền cảm thấy đói. Anh bèn đứng dậy kéo cửa tủ bên chân ra tìm kiếm, ánh mắt sáng lên, nụ cười trên mặt càng đậm thêm mấy phần. Không lâu sau đó, anh lấy ra một hộp mì ăn liền màu cam, còn được kèm thêm một cái xúc xích, một quả trứng kho tương.

Những thứ này được anh để vào đây trước khi gặp được kỳ ngộ là tình báo, khi đó ăn vào chỉ cảm thấy khổ, thường có thể vừa ăn vừa tạo thêm tính đau khổ cho mình.

Nhưng bây giờ… Lục Bình nhìn thấy những thứ này, nước miếng trong miệng liền không bừng bài tiết.

Anh xoa xoa đôi bàn tay, nhanh chóng mở ra, đổ gia vị vào. Lục Bình rót đầy nước nóng từ phòng khách, dùng nĩa cắm ở mép hộp.

Xì xụp…

Xì xụp…

Xì xụp…

Ngoài miệng dính đầy tương ớt, Lục Bình ăn từng miếng lớn, cuối cùng còn bưng hộp mì ăn liền lên húp sạch nước.

"Sảng khoái!"

Lục Bình quệt miệng một cái, thống khoái nói.

Xử lý xong những thứ còn sót lại, Lục Bình duỗi lưng một cái, sau đó bắt đầu tiến hành liên hệ và tập luyện theo từng bước. Đầu tiên là ngồi ở trước bàn làm việc, theo thông lệ tháo và lắp ráp súng lục và súng bắn tỉa ra, làm xong hai chuyện này, anh lại bắt đầu hít đất…

Sau khi làm xong mọi thứ thì đi vào trong phòng vệ sinh tắm một cái.

Lục Bình vừa dùng khăn lông lau lau mái tóc rối vừa mở một phần tình báo ra. Đặt ba tình báo về Chu gia, Thôi gia và Lư gia song song ở trước bàn. Chỉ những nội dung này thôi đã chiếm hết toàn bộ bàn đọc sách.

⚝ ✽ ⚝

"Vấn đề không lớn."

"Nhìn động tác của Lý Ngọc Trân tại Yến Kinh, mình chắc là còn có đầy đủ thời gian để chạy nhanh."

Trời dần khuya.

Các hộ gia đình trong tòa nhà cũ kỹ đều đã tắt đèn.

Trong căn nhà thuê chung chật hẹp, Lục Bình chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, trong tay anh chính là từng tờ giấy chằng chịt chữ. Nếu như chỉ là người bình thường, thậm chí còn không thể lọc ra được những tin tức hữu hiệu nhất trong một khoảng thời gian ngắn!

Đoạn thời gian này, anh đang dùng mạng để liều mạng, và đã có được sự tiến bộ khổng lồ.

Tình báo tới tay, đọc lướt qua một lần.

Bắt đầu từ lần thứ hai, anh bắt đầu đọc kỹ các thông tin, dùng các bút ghi chú với các màu sắc khác nhau để đánh dấu và phân biệt. Sau đó, lần thứ ba bắt đầu đọc sâu, lần này là quan trọng nhất, chắt lọc ra những từ ngữ có giá trị.

"Nghỉ ngơi một hồi đã." Lục Bình duỗi lưng một cái.

Anh đứng lên, đưa tay hướng về phía rèm cửa sổ, lúc đang muốn kéo ra thì chợt dừng động tác lại.

"Không biết ngoài cửa sổ có người nào đang ngó chừng hay không. Nhưng chắc chắn một chút vẫn tốt hơn." Lục Bình thì thầm.

------

Dịch: MBMH Translate