← Quay lại trang sách

Chương 444

Lục Bình dừng lại trong chốc lát, nhưng lão giáo sư Cố Kiện Ngô lại không thúc giục chút nào. Đoạn ngắn này cho dù là Lý Tuyết Giám qua đây cũng phải tính toán tỉ mỉ.

Không lâu sau.

Lục Bình nghênh đón ánh đèn… Trong đầu của ánh bắt đầu thử huyễn tưởng… Nếu như Lý Kiến Quốc lão gia tử qua đời vào lúc này, bản thân không biết sẽ phải nghênh đón áp lực từ dạng mây đen gì! Nghĩ như vậy, trên người của anh nhanh chóng hiện ra khí chất của nhân vật mà lão giáo sư Cố Kiện Ngô miêu tả!

Các cơ mặt dù là nhỏ bé nhất đều đang biểu hiện ra sự dữ tợn!

Sợ hãi qua đi, sự tham lam ẩn tàng khiến cho Cố Kiện Ngô phải ghé mắt!

Cho dù là đang ở trong tuyệt cảnh, cận kề ranh giới sụp đổ thì vẫn không ngừng nghĩ biện pháp… giống như một con thú mắc kẹt đang cố vùng vẫy! Trong đoạn biểu diễn cuối cùng với cái kết trống rỗng này, Lục Bình điên cuồng chọc thủng tất cả!

Phanh!

Phanh!

Phanh!

Sau một hồi, lão giáo sư Cố Kiện Ngô nhìn Lục Bình biểu diễn, trên người đã bị mồ hôi thấm ướt, trái tim đang đập kịch liệt. Màn biểu diễn cuối cùng này không phải cứ dựa vào kỹ thuật là có thể làm được, đó là thiên phú, là linh quang chợt lóe!

Màn biểu diễn này có thể ghi vào lịch sử điện ảnh!

Cố Kiện Ngô lão gia tử giống như là nhớ ra cái gì đó, con mắt chợt trợn tròn!

Những loài săn mồi ẩn náu trong bóng tối đang giơ móng vuốt ra!

Áp lực trên mọi phương diện sắp bùng nổ!

Không trụ được!

Thật sợ là không trụ được!

A!

A!

A!

Trong lòng đang gầm thét giống như là dã thú.

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình thật giống như không phải là đang diễn kịch. Anh là hoàn toàn bị khả năng này dọa sợ. Vẻ mặt anh dữ tợn, từng sợi gân xanh nổi lên trên trán… Anh giống như là một con dã thú ẩn mình trong bóng tối. Nhưng mà, sau khi ánh sáng chiếu vào, tất cả đều bại lộ ở trước mặt, thứ xuất hiện chỉ là một con cừu non đang run rẩy.

Biểu diễn kết thúc.

Lục Bình vẫn ngồi ở trước cái ghế, hai tay đặt ở trên đùi. Anh cúi thấp đầu, thân thể vẫn không nhúc nhích, cứ ngồi như vậy. Trong phòng học, một bậc thầy diễn xuất và ba diễn viên trẻ đều không có người nào dám xen vào.

"Đây là nhập vai quá sâu."

"Là một loại trạng thái thường xuyên xuất hiện đối với diễn viên phái trải nghiệm."

Lão giáo sư Cố Kiện Ngô thấy phản ứng của Lục Bình, không còn xoắn xuýt chuyện có mở máy quay hay không nữa. Ông nhìn chằm chằm vào thanh niên dưới ánh đèn không chớp mắt, cảm khái nói.

Rất nhiều diễn viên ưu tú sau khi chính thức diễn tả một nhân vật một cách sống động đều cần thời gian rất lâu mới có thể thoát vai, thậm chí là suốt đời đều bị ảnh hưởng.

"Có lẽ… chỉ coi nó là một niềm yêu thích thôi cũng là một chuyện tốt.

" Lão giáo sư Cố Kiện Ngô chợt nghĩ đến điều gì, vẻ mặt chợt lộ ra vẻ thương tiếc, cũng không xoắn xuýt nữa.

Người như Lục Bình có thiên phú quá khủng bố, mỗi một lần gặp mặt đều khiến cho ông cảm giác như đã thay đổi rất nhiều, nhưng rõ ràng lần thứ nhất gặp mặt cũng cách lần này không lâu lắm.

Trong lúc còn đang suy nghĩ, lúc này Lục Bình trước sân khấu đã có động tác, giống như là đã lấy lại tinh thần.

[ Ba ba ba… ]

Lão giáo sư Cố Kiện Ngô vỗ tay. Vừa nhìn thấy động tác của ông, diễn viên trẻ tuổi Triệu Kim Mạch lập tức vỗ tay theo, sau đó là Bạch Kính Đình, Lưu Hạo Nhiên.

Nói chuyện mấy câu, Lục Bình chỉ chuyên chú thỉnh giáo lão giáo sư Cố mấy vấn đề.

"Về việc ghi nhớ lời thoại, trong lúc học thuộc đúng là có một chút kỹ xảo nhỏ. Điều thứ nhất, cậu có thể dự đoán biểu hiện của đối thủ, nếu như có đủ khả năng dự đoán thì là đầu óc của bản thân sẽ giành được càng nhiều thời gian phản ứng hơn…"

Lão giáo sư Cố Kiện Ngô không giấu giếm chút nào, ông còn hận không thể dạy toàn bộ kinh nghiệm của mình Lục Bình.

Ngay sau đó, buổi học vốn là dành cho ba người Triệu Kim Mạch bỗng biến thành buổi học giáo sư Cố dạy riêng cho Lục Bình.

Thời gian trôi qua từng giờ từng phút, rất nhanh đã đến lúc tan học.

Lục Bình xách túi công văn, cũng không có ý định trao đổi thêm với các diễn viên trẻ ở đây. Nếu như anh vẫn là một nhân viên văn phòng bình thường như trước kia thì có lẽ là sẽ đến gần xin chữ ký, thậm chí là chụp ảnh chung. Nhưng bây giờ, thời gian của anh còn quý giá hơn những minh tinh này rất nhiều.

“Anh… Anh Lục!" Triệu Kim Mạch nhấp nháy ánh mắt sáng ngời.

Cô chú ý tới Lục Bình muốn rời khỏi, lập tức vẫy tay gọi người. Sau khi thấy đối phương dừng bước và ngoảnh lại, cô liền lấy điện thoại di động ra, có chút ngượng ngùng hỏi: "Có thể thêm wechat hay không? Tôi nghĩ… nếu như có vấn đề gì về diễn xuất thì có thể thỉnh giáo ngài một chút."

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình đẩy mắt kính một cái. Anh nghĩ đến vòng bạn bè của mình một chút, thầy Lý Tuyết Giám, thầy Vương Cảnh Tùng… luôn cảm thấy nơi nào đó có chút kỳ quái. Nghĩ như vậy, Lục Bình lộ ra nụ cười ấm áp, đáp lại:

"Chưa nói tới việc thỉnh giáo, trao đổi với nhau cũng tốt."

Nói xong, hắn đưa mã QR của mình tới.

"Anh Lục."

"Chỉ giáo nhiều hơn…"

Bạch Kính Đình và Lưu Hạo Nhiên cũng đều lần lượt nói.

Sau khi kết bạn xong, Lục Bình đi vào trong bóng đêm dưới cái nhìn chăm chú của ba người.

"Thầy ơi…”

"Anh Lục thật sự là người ngoài giới?"

"Chắc là vậy. Thầy đây cũng muốn giới thiệu cho Tiểu Lục một ít đoàn phim, nhưng đều đã bị từ chối."

"Thật là lợi hại! Người như anh Lục đoán chừng là thực lòng yêu thích diễn xuất?" Triệu Kim Mạ nói với vẻ sùng bái.

------

Dịch: MBMH Translate