← Quay lại trang sách

Chương 447 Tới Rồi! Công Khai Tin Tức!

Người đàn ông trung niên họ Tiêu lập tức nhìn lại: "Sao thế?"

"Người… người đàn ông vừa rồi cách ống kính trợn mắt nhìn tôi một cái khiến cho lòng tôi lập tức cảm thấy sợ hãi. Anh Tiêu, anh nhìn cánh tay tôi này, lông tơ đều dựng hết cả lên!"

"Đi thôi!"

"Chúng ta đi!"

"Tối nay không ngồi nữa!"

Người đàn ông trung niên họ Tiêu nhìn thoáng qua cánh tay của thanh niên. Anh ta trầm mặt, giống như là phản ứng lại, sắc mặt chợt thay đổi, lúc này liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, trên lưng đeo túi xách, tay cầm máy ảnh hướng về chiếc xe second-hand ở ven đường.

Đám phóng viên bên cạnh có chút không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn làm theo.

Phanh!

Sau khi đóng cốp sau xe lại, người đàn ông trung niên họ Tiêu nuốt xuống một ngụm nước miếng. Anh ta cố gắng áp chế nỗi sợ hãi trong lòng xuống, nhìn về phía căn nhà Lý gia, cũng không biết là đang ôm quyền chắp tay khom người với ai.

Sau khi thành thật thực hiện xong lễ nghi, anh ta lập tức đóng cửa lại, ngồi vào vị trí phó lái.

"Đi!"

"Đi thôi!"

"Chờ đã! Giẫm châm ga chậm một chút! Không cần nhanh như vậy, cứ chậm rãi lái ra ngoài…"

Chờ chiếc xe second-hand lái ra được một khoảng cách.

"Đạp cần ga!"

"Cái gì?!"

Người đàn ông trung niên họ Tiêu khẩn trương mắng. Anh ta bắt lấy thân xe, ánh mắt không ngừng quan sát kính chiếu hậu, sau khi nhìn thấy không có chiếc xe nào đi theo thì mới thở phào nhẹ nhõm một cái.

Lúc này, toàn bộ sống lưng của anh ta đều đã bị mồ hôi thấm ướt, ngồi xụi lơ ở phía trước ghế dựa.

"Anh Tiêu?"

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?!" Trong buồng xe mờ mịt, phóng viên trẻ tuổi hỏi.

⚝ ✽ ⚝

"Tôi cũng không biết, nhưng nhất định là chuyện lớn, nói không chừng sẽ có thể nhìn thấy ở trên TV trong mấy ngày này."

"Tóm lại, không phải là chuyện mà chúng ta có thể lẫn vào."

"Kệ con mẹ nó đi."

"Cũng may là chạy nhanh…"

Mặc kệ là muốn hay là không muốn, bước chân của thời gian cũng sẽ không nhanh hoặc là chậm hơn một giây.

Hôm sau.

Bình Minh.

Ánh nắng xuyên qua rèm cửa, ngoài cửa sổ dần dần trở nên ồn ào náo động.

Lục Bình mở mắt, mặc kệ đêm qua có bao nhiêu người một đêm không ngủ, nhưng anh đã lâu rồi không được ngủ ngon như vậy. Hôm qua đầu tiên là biểu diễn một màn cảm xúc không giữ lại chút nào ở Học viện hí kịch Trung Hải. Đây là lần đầu tiên anh bộc lộ tất cả những gì mà mình tích lũy ở trước mặt mọi người mà không bị ai phát hiện… Lục Bình không khỏi cảm thấy thống khoái, đồng thời trong lòng còn sinh ra một loại đắc ý.

Tôi biểu hiện một mặt chân thực nhất ra ngoài, nhưng các người lại chỉ có thể khen ngợi kỹ năng diễn xuất của tôi?

Sau đó lại quay về nhà ăn mì tôm, hết sức chăm chú suy nghĩ tình báo, đến khi không chịu nổi thì lăn ra ngủ.

"Dễ chịu!"

"Đầu giống như là được ngâm ở trong suối nước nóng, cảm giác thả lỏng lâu rồi không có."

"A —— "

"Oáp —— "

Lục Bình vuốt mắt, ngáp một cái, sau đó đưa tay sờ về phía điện thoại bên cạnh gối.

Lục Bình chuẩn bị xem xem có tin tức gì mới hay không, chỉ vừa bật điện thoại lên đã trông thấy một loạt nhắc nhở tin nhắn và cuộc gọi. Còn chưa nhìn rõ nội dung, nhưng Lục Bình đã lập tức thanh tỉnh, mí mắt nhảy lên, hít sâu một hơi rồi nhanh chóng mơ ra. Tất cả cuộc gọi và tin nhắn gần như đều là sau nửa đêm.

"Mẹ nó… Mẹ nó… Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Ngô Thì Chương, Đinh Thanh, Tiết Hoa Thanh, còn có viện trưởng Chu Tái Ngôn, Chu Tư Niên… Toàn bộ đều gọi điện thoại tới."

"Mình không dám xem… Mình không dám xem…"

Nhất định là đã xảy ra chuyện!

Lục Bình mím môi, nhịp tim không ngừng tăng nhanh. Anh mở tin nhắn do Tiết Hoa Thanh gửi tới vào lúc 4 giờ sáng. Đó là một trang văn kiện rất dài, giới thiệu chi tiết về biến cố đang xảy ra ở Yến Kinh.

Ong ——

Vừa nhìn xong, trong đầu Lục Bình đã nổ oanh một tiếng, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.

"Hít sâu!"

"Hô!"

"Hô!"

"Hô!"

"Tỉnh táo lại! Nhất định phải tỉnh táo lại! Hiện tại không ai chắc chắn có phải là Lý lão gia đã xảy ra chuyện hay không, đều chỉ là đang suy đoán!"

Lục Bình dựa lưng vào giường, co người lại, trên trán không ngừng đổ mồ hôi, thân thể đang run rẩy, không ngừng hít sâu. Anh khóa chặt lợi ích của bản thân và Lý Ngọc Trân lại cùng một chỗ, trong đoạn thời gian gần đây dù là không ngừng tìm đường chết thì vẫn có thể bình an vô sự. Từ góc độ nào đó mà nói thì bên trong không thể thiếu sự chấn nhiếp của Lý Kiến Quốc lão gia tử được.

Nếu như cho anh thời gian, Lục Bình có thể tiếp tục thu hoạch được chỗ dựa mới! Nhưng hiện thực lại… không có nếu như!

"Hiện tại là đã là bảy giờ mười lăm phút sáng, đã qua ba giờ kể từ lúc Tiết Hoa Thanh gửi tin nhắn cho mình, mình nhất định phải gọi điện thoại cho đối phương để tìm hiểu về tin tức mới nhất mới được."

Lục Bình xoay người, xuống giường, không kịp đi dép, chân trần giẫm lên sàn nhà lạnh lẽo. Lục Bình nắm chặt điện thoại, thong thả đi tới đi lui mấy bước. Anh có chút hoang mang lo sợ.

------

Dịch: MBMH Translate