← Quay lại trang sách

Chương 448 Làm Tốt Chuyện Của Anh Là Được!

[ Đông ——], đúng lúc này chân trước chợt đụng phải cái ghế trước bàn đọc sách, cảm giác đau đớn khiến cho Lục Bình hít vào một ngụm khí lạnh, tay ôm lấy ngón chân, sau một lúc lâu mới cảm thấy đỡ hơn.

"A lô…"

"Hoa Thanh à."

Lục Bình đứng ở bên cạnh bàn.

Điện thoại chỉ vừa mới tút một tiếng đã có người bắt máy. Hiển nhiên, một bên khác chắc là đã cầm điện thoại di động ở trong tay và đợi một đêm.

Trong thư phòng khói mù lượn lờ, trong gạt tàn thuốc đã chất đầy khói bụi và tàn thuốc... Người đàn ông với gương mặt đầy râu, trong mắt nhuốm đầy tơ máu, trên đầu ngón tay không biết đang cháy điếu thuốc lá thứ bao nhiêu nữa.

[ Tinh tinh! ]

Bầu không khí yên tĩnh đột nhiên bị phá vỡ.

Tiết Hoa Thanh giật mình trong lòng, thân thể không khỏi run rẩy, đầu thuốc lá mang theo tia lửa rơi xuống, đốt cháy một góc tấm thảm lông thủ công ở dưới chân, nhưng rất nhanh liền bị dập tắt.

"Tiên sinh!" Tiết Hoa Thanh lập tức đứng lên, đồng thời cung kính kêu.

Lục Bình nhếch môi, anh cần che giấu cảm xúc chân thực của mình, nhưng Tiết Hoa Thanh thì lại không cần. Lục Bình ngay lập tức nghe ra được sự lo sợ và bất an từ trong giọng nói của đối phương. Nếu như Lý Kiến Quốc lão gia tử thực sự không còn, dựa vào biên độ suy yếu của Lý gia trong những năm này thì sẽ có vô số người muốn nhúng một tay vào để kéo chiếc thuyền lớn tràn ngập nguy hiểm này xuống.

"Không có tiền đồ!" Lông mày Lục Bình nhíu lại, anh che loa điện thoại, hít thở sâu một hơi, sau đó giọng nói bình tĩnh mang theo ý trách cứ vang lên.

Nghe thấy một tiếng mắng này, Tiết Hoa Thanh lại vô hình buông lỏng hơn rất nhiều.

"Nói một chút đi."

"Hiện tại thế nào rồi?"

Lục Bình tiếp tục nói.

"Bên ngoài nhà cũ Lý gia đã đầy thám tử của các quyền quý đến từ Yến Kinh, còn có rất nhiều gia chủ gia tộc, cấp dưới trước kia của Lý Kiến Quốc lão gia tử… rất nhiều người đều chạy tới muốn bái phỏng. Nhưng mà Lý gia chỉ cho một số gia tộc có mối quan hệ tốt tiến vào, đám người còn lại đều bị nhốt ở ngoài cửa."

"Bởi vì lúc trước Lý lão gia tử tự biên tự diễn, lừa gạt các gia tộc. Hiện tại, những người này vẫn còn có chút sợ ném chuột vỡ bình, sợ lão gia tử lại làm thêm một đợt như thế."

Tiết Hoa Thanh nhanh chóng kể lại mọi chuyện.

Lục Bình nghe vậy, trong đáy lòng lại lần nữa dấy lên một tia hy vọng. Anh liếm môi một cái, muốn há miệng nhưng lại ngừng lại, hơi nâng cao giọng rồi tiếp tục nói:

"Tôi đã biết."

"Anh tiếp tục nhìn chằm chằm."

"Còn có, không nên vừa gặp chuyện liền cảm thấy như là trời sập, tôi rất không thích."

"Tôi đã biết.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Trong lòng Tiết Hoa Thanh càng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nghe thấy một câu nói kia của Lục tiên sinh thật giống như là khiến cho anh có thêm lực lượng. Anh suy đoán, nói không chừng Lục tiên sinh đã sớm chờ đợi một ngày này, sau đó vội vàng đáp lại.

Anh vừa dứt lời liền không nghe thấy Lục tiên sinh nói gì nữa, điện thoại đã bị cúp máy.

….

"Mẹ nó!"

"Mình an ủi anh ta? Ai sẽ an ủi mình!"

Lục Bình dùng sức giơ quả đấm.

Anh phát tiết một hồi, sau đó tiếp tục bấm một dãy số khác. Sau khi hiểu rõ tình huống xung quanh, anh cần làm tiếp chuyện thứ hai chính là trấn an người bên cạnh mình. Nếu không, lão gia tử bên kia còn chưa có chết thì cấp dưới của anh đã tự loạn trước rồi.

"Thanh Tử, có chuyện gì?" Lục Bình trầm giọng nói, trong giọng nói mang theo chút bất mãn.

"Lục tiên sinh."

Trong từ đường cổ lão.

Đinh Thanh mặc trường bào màu đen nhìn thoáng qua Thái tông lão, cung kính nói: "Tôi nghe nói…"

"Làm tốt chuyện của anh là được!"

"Không xảy ra sai sót được đâu…"

Giọng điệu có hơi buông lỏng.

Chỉ nghe thấy một câu nói kia, thân thể căng cứng của Đinh Thanh lập tức buông lỏng. Bên cạnh anh, Thái Tông lão ngồi ngay ngắn ở trước ghế bành khẽ nhúc nhích lỗ tai, giơ chén trà trong tay lên.

Điện thoại bị cúp máy, từ đường khôi phục lại sự yên tĩnh như thường ngày.

"Lý gia ngã xuống, tranh đoạt và hỗn loạn sẽ lại lần nữa bắt đầu."

"Nói không chừng, Lục tiên sinh và tồn tại phía sau đã chờ đợi ngày hôm nay từ lâu."

Giọng nói khàn khàn của Thái tông lão vang lên.

Đinh Thanh nghe thấy cũng không có trả lời. Anh suy nghĩ đến Lý Ngọc Trân, đây là quân cờ đầu tiên mà Lục tiên sinh bố trí xuống. Anh cho rằng suy đoán của Thái tông lão rất có khả năng là chính xác. Lục tiên sinh đã chờ đợi hôm nay từ lâu!

Sau khi gọi điện thoại cho Đinh Thanh, Lục Bình tiếp tục gọi cho mấy người Ngô Thì Chương.

Trong ngày thường, buổi sáng trước khi đi làm, anh kiểu gì cũng sẽ tiến hành rèn luyện, lắp ráp súng ống… Nhưng hôm nay anh thật sự là không có tâm tư, chỉ đánh cái răng, lau cái mặt liền cầm túi công văn lên, ngơ ngơ ngác ngác hòa mình vào đô thị ồn ào náo động.

Vốn dĩ dựa theo sắp xếp của Lý Trọng Ngôn là phải chờ hai mươi bốn giờ, cũng chính là đến đêm khuya hôm nay mới công bố tin tức lão gia tử qua đời ra ngoài.

Nhưng vừa tới 9 giờ sáng, tin tức đã không thể đè lại.

Gần mười giờ sáng, thông cáo cho các bên:

[ Lý gia Lý Kiến Quốc tiên sinh… sau khi cứu chữa không thành công đã qua đời vào 9 giờ 3 phút sáng tại Yến Kinh. ]

⚝ ✽ ⚝

Tòa nhà Xuyên Hòa.

Lục Bình hôm nay đến muộn mười mấy phút, vừa ngồi xuống.

------

Dịch: MBMH Translate