Chương 484 Lý Ngọc Trân Nhắm Họng Súng Vào Mình
Hành lang quen thuộc xuất hiện ở trước mặt Lục Bình, ánh mắt anh quét qua các nhân viên an ninh đứng cách nhau 1.5 mét, lông mày hơi nhướng lên. Vào lúc tới gần văn phòng, anh chú ý tới một số thân ảnh lạ lẫm. Lục Bình nhạy cảm nhận ra một chút cảm giác quen thuộc, cảm thấy giống như là nhìn thấy cái bóng của sư phụ Lý ở trên người bọn họ.
"Quyền sư?"
"Cũng đúng, dù Lý gia đã suy sụp, nhưng dù sao cũng là thế gia. Hiện tại lúc này, an ninh bên người Lý Ngọc Trân tất nhiên là sẽ càng cao hơn một tầng."
Lục Bình nghĩ thầm trong lòng.
"Đây là khách quý của Lý tiểu thư, không được lãnh đạm." Bảo Huy Quân nhìn thấy mấy nhân viên bảo an kia muốn tiến lên liền trầm giọng quát.
Đúng lúc này, thư ký Hạ Đình đi tới trước cửa văn phòng rồi gõ cửa, sau đó cô đẩy cửa ra, mời Lục tiên sinh đi vào.
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
"Hô!"
Lục Bình nhìn về phía cánh cửa mở ra.
Anh hít vào một hơi thật sâu, điều chỉnh lại vẻ mặt, phủ lên một nụ cười như có như không. Đều nói hồng nhan họa thủy, đúng là không sai một chút nào. Nếu như không phải bởi vì tiếng nói bi thương của Lý Ngọc Trân vào thời khắc cuối cùng khiến cho toàn thân anh cảm thấy như bị điện giật thì hiện tại lúc này anh đã ở tại thị trấn nhỏ nào đó tại châu u rồi.
Lục Bình đi vào văn phòng, trông thấy Lý Ngọc Trân đang ngồi tựa lưng vào bầu trời đầy mây đen trước bàn làm việc. Gương mặt cô vẫn là vẻ lạnh lùng kiêu ngạo như trước, nhưng dưới sự phụ trợ của cảnh sắc này lại càng lộ vẻ bi tráng và tuyệt đại.
"Lý tiểu thư."
"Đã lâu không gặp."
Lục Bình đứng ở trước bàn, lộ ra nụ cười cười, nghênh đón ánh mắt Lý Ngọc Trân, ôn hòa nói.
"Lục tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Ánh mắt Lý Ngọc Trân hơi lấp lóe trong giây lát. Cô không kiềm chế nổi mà nhớ lại cảnh tượng hôm qua, mình quỳ rạp xuống trong đình, bi thương nói: "Lục tiên sinh…Giúp… Giúp tôi"
Trên gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ cất giấu cảm xúc, chỉ bình tĩnh vén một lọn tóc ra sau tai, sau đó đáp đối phương.
"Sáng sớm hôm nay, tôi đã nhận được không ít cuộc điện thoại."
"Ừm.. Cảm ơn."
Thư ký Hạ Đình giơ chén trà lên, Lục Bình nhấp một ngụm, sau đó cười nhẹ rồi tiếp tục nói: "Mặc kệ là Triệu Chính Khiếu hay à Đinh Thanh thì đều gặp phải phiền toái."
"Xuyên Hòa thế nào rồi?"
"Tống Tử Văn kết hợp với đám công tử của Ngô gia, Cao gia, cùng Kiều gia, cũng thành lập một công ty, tên là văn hóa truyền thông Khiêm Tuần, hoàn toàn sao chép mô hình của Xuyên Hòa. Hơn nữa… Bọn họ không ngừng truyền lời trong giới, nói là Xuyên Hòa không phải là lựa chọn tốt nhất, không có sản phẩm chất lượng tốt, không có con đường lưu lượng, thậm chí các công nhân viên cao cấp trong công ty đều lần lượt bị tạo áp lực.
" Gương mặt Lý Ngọc Trân bình tĩnh, lạnh giọng nói ra.
Cô đè một phần tư liệu xuống dưới lòng bàn tay, sau đó đẩy đến trước mặt Lục Bình.
Lục Bình chỉ vừa mới lật xem đã cảm nhận được áp lực mà Lý Ngọc Trân và Xuyên Hòa đang phải đối mặt.
Đám người Tống Tử Văn hoàn toàn không tuân theo quy củ, ngang ngược xốc cả bàn cờ lên. Xuyên Hòa không có chỗ dựa sẽ không có khả năng tiếp tục duy trì. Không bao lâu nữa, tất cả những gì mà Lý Ngọc Trân sáng lập ra đều sẽ bị văn hóa truyền thông Khiêm Tuần đào đi hết.
"Lục tiên sinh."
"Nếu có thể giúp tôi thắng được trận cá cược này thì Xuyên Hòa, hoặc là tất cả mọi thứ ngoại trừ tôi ra đều sẽ là của anh." Ánh mắt Lý Ngọc Trân sáng như đuốc, nhìn chăm chú về phía Lục Bình, cao giọng nói ra.
Lục Bình nghe vậy thì lộ ra cười, không có trả lời.
"Nếu như tôi chỉ muốn Lý tiểu thư thì sao?"
Mặc dù đã sớm hạ quyết tâm là sẽ bỏ chạy sau trận đánh cược này. Nhưng bây giờ, anh vẫn muốn tiếp tục giả bộ.
Vừa dứt lời, trên gương mặt tuyệt mỹ của Lý Ngọc Trân lập tức hiện lên một tầng bi tráng. Ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng ầm vang… Thân thể Lục Bình lập tức trở nên căng cứng, chỉ thấy Lý Ngọc Trân lấy khẩu súng lục Colt M 2000 ra từ trong ngăn kéo, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào trán Lục Bình.
Bên trong chiếc giày da màu đen, ngón chân Lục Bình bắt đầu dùng sức nghiền ép, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười ung dung. Lúc này, trong tầm mắt, chỉ nhìn thấy môi đỏ Lý Ngọc Trân khẽ giương lên, dời họng súng khỏi cái trán của Lục Bình… Cô nhắm ngay họng súng lạnh như băng vào huyệt thái dương của bản thân.
"Đây…"
"Chính là kết cục cuối cùng của tôi." Giọng điệu của Lý Ngọc Trân rất ôn hòa, cũng không cảm thấy bất mãn đối với Lục Bình, chỉ nhẹ nhàng thì thầm.
Cái thế giới này dù sao cũng là thế giới do đàn ông thống trị! Dù cô có dốc hết toàn lực thì cũng không thể ngăn được người khác lật bàn.
"Được rồi."
"Chỉ đùa một chút thôi."
Trái tim Lục Bình đột nhiên nhảy lên, lập tức nói ra.
Trong tầm mắt của Lục Bình, Lý Ngọc Trân bỏ súng xuống, cô đập khẩu súng màu bạc kia xuống trước bàn, ánh mắt lành lạnh nhìn về phía thân súng, trên mặt lộ ra một tia tự giễu. Cô giãy dụa không được, không tránh thoát được, chỉ có thể dựa vào tự sát để đổi lấy sự thương hại của Lục tiên sinh?!
"Chờ tôi gọi điện thoại." Đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, Lục Bình trầm giọng nói.
Nói xong, anh lấy điện thoại ra ngay trước mặt Lý Ngọc Trân, gọi điện thoại cho Chu Tư Niên.
Chu lão gia tử dường như vẫn đang chờ đợi mệnh lệnh của anh, điện thoại chỉ vừa vang lên một tiếng đã được bắt máy.
⚝ ✽ ⚝
"Chu lão gia tử."
"Bắt đầu đi…"
------
Dịch: MBMH Translate