Chương 483 Nước Rất Sâu
"Ừm, vọng tộc Kiều gia vốn đang yên tĩnh lại lần nữa bắt đầu phản công. Sáng sớm hôm nay, tất cả sản nghiệp của Tào Môn đều phải chịu áp lực với các mức độ khác nhau. Vận tải thì có thuyền hàng gặp tập kích, có nhà kho bị niêm phong, còn có thương nghiệp hợp tác trái với điều ước dẫn tới vỡ nợ… Tài chính thì một tập đoàn đầu tư dưới tay chúng tôi bất ngờ gặp phải giông bão, tổn thất 1.5 tỷ… Ngành giải trí thì các bộ phim điện ảnh được đầu tư từ năm ngoái đột nhiên bị mắc kẹt…" Giọng điệu Đinh Thanh bình tĩnh, không ngừng báo cáo tổn thất.
Những điều này đã được dự tính từ trước, chỉ đợi đến lúc nghi lễ đưa tiễn Lý gia lão gia tử kết thúc.
"Còn chống đỡ được không?" Mí mắt Lục Bình nhảy lên, chỉ cảm thấy lông tơ không ngừng dựng thẳng, nhưng vẫn cố bình tĩnh hỏi.
"Sẽ không có vấn đề gì trong thời gian ngắn."
"Vậy thì tiếp tục chống đỡ."
"Vâng!"
Điện thoại lần nữa bị cúp máy.
Lục Bình nhếch miệng. Anh biết, những áp lực mà mình phải chịu không phải là trung tâm của đợt áp lực này. Sụp đổ to lớn nhất là bắt đầu từ Lý gia, nơi đó mới là tiêu điểm của trận gió lốc này.
⚝ ✽ ⚝
"Lục tiên sinh."
"Chính Khiếu à, nói một chút đi."
"Cao Trường Niên gọi điện thoại cho tôi, nói là chỉ cần tôi có thể mang theo tài chính và tập đoàn Thế giới mới trở về Cao gia, ông ta sẽ đồng ý bỏ qua chuyện cũ. Nếu như không đồng ý thì ông ta sẽ không lưu lại chỗ trống nữa."
Cao Trường Niên là gia chủ của vọng tộc Cao gia, cũng là người từng muốn Triệu Chính Khiếu chết.
"Làm chuyện chuyện mình cần làm, đừng để bị ảnh hưởng." Lục Bình bình tĩnh nói.
⚝ ✽ ⚝
"Lục tiên sinh."
"Xảy ra chuyện! Trong vòng một đêm, toàn bộ tầng quản lý trên dưới của tập đoàn Chu gia đều bị uy hiếp, toàn bộ tập đoàn đang rơi vào trạng thái nửa bế tắc!"
"Lục tiên sinh."
"Một nhân viên nghiên cứu quan trọng của Thôi gia đã mất tích!"
⚝ ✽ ⚝
"Mẹ nó!"
"Mẹ nó!"
"Đáng ra nên rời đi!"
"Đáng ra nên đi vào hôm qua! Nếu không, hiện tại mình chắc là đang ẩn núp ở nơi nào đó tại châu u rồi, nào quản được trận hồng thủy ngập trời này!"
Trên mặt Lục Bình mang theo nụ cười, nhưng chỉ cảm thấy giống như có một đôi bàn tay lớn đang giữ chặt yết hầu của mình khiến cho anh không thở được, thật sự không thở được. Còn có một đôi bàn tay lớn xuyên qua lồng ngực, siết chặt trái tim anh, chỉ bóp nhẹ một cái đã khiến anh cảm thấy đau đớn kịch liệt.
"Sắp xảy ra hỗn loạn."
"Một kình rơi xuống, vạn vật sinh sôi, mặc dù Lý Trọng Ngôn kia bình thường, nhưng một chiêu cuối cùng này vẫn còn tính là thông minh, phân thịt kia, xem như cố gắng áp hỗn loạn xuống mức thấp nhất.
Nhưng Lý gia là một trong năm thế gia hàng đầu Yến Kinh, chuỗi lợi ích liên quan trong đó vẫn là quá lớn."
"Nước rất sâu, không biết là người nào đang thúc đẩy."
Cạnh bờ sông Phổ.
Trên tầng cao của tháp Minh Châu.
Trong phòng ra không mở ra đối với bên ngoài.
Ba người đàn ông trung niên đứng trên tầng cao nhất của Trung Hải nhìn về phía ngoài cửa sổ, mây đen ép xuống rất thấp, giống như là có cái gì đó đang nổi lên.
Bọn họ tùy ý trao đổi.
"Không nói chuyện này nữa."
"Không nói chuyện này nữa."
"Nghe nói, Lý gia Lý Ngọc Trân đêm qua đã trở về Trung Hải chúng ta?"
"Ồ…phía sau còn có Tống Tử Văn của Tống gia."
"Lý Ngọc Trân là một cô gái kinh tài tuyệt diễm, Triệu tiên sinh từng khen đối phương là cô gái đứng đầu trong thế hệ trẻ hiện tại. Chỉ là, thật là đáng thương… bị kéo vào trong trận hỗn loạn này, đã định sẵn là phải làm vật hi sinh. Lý gia ốc còn không mang nổi mình ốc, cô ấy không có ô dù. Đối phương có dáng vẻ xinh đẹp, còn có tài năng, liên lụy đến tài nguyên vô cùng phức tạp."
Đám người cũng không trò chuyện quá lâu, ba người đàn ông trung niên lần lượt đứng dậy rồi rời đi.
⚝ ✽ ⚝
"Chạy!"
"Làm xong vụ này liền chạy!"
"Mình sao có thể chống đỡ nổi thế cục loạn như vậy chứ? Nếu tình báo có thể tiếp tục đổi mới thì mình cón có khe hở để mà chống đỡ, nhưng bây giờ, chờ lâu thêm một phút đồng hồ đều cảm giác giống như là bị kim đâm."
Văn hóa Ngô Minh.
Văn phòng.
Lục Bình ngồi ở trước bàn làm việc đã lâu không ngồi. Anh để Tiết Hoa Thanh thu thập tin tức về Lý gia Yến Kinh đang ở trong vòng xoáy, chỉ nói bóng nói gió để nhòm ngó một chút, đã khiến cho anh cảm thấy hãi hùng khiếp vía rồi.
Trước kia, mặc kệ giày vò như thế nào, Lục Bình đều có tình báo làm lực lượng. Nhưng bây giờ đã khác, hiện tại anh không có cái gì cả, thực sự chính là đang cắn răng cẩn thận đi trong rừng cây tràn ngập dã thú.
Buổi sáng trôi qua hơn nửa, đến gần mười giờ.
Lục Bình đứng lên, hướng về phía Xuyên Hòa.
"Lục tiên sinh." Thư ký Hạ Đình cung kính ân cần chào hỏi.
Đội trưởng đội bảo an Bảo Huy Quân bên cạnh cô cũng đang cúi đầu.
"Đội trưởng Trương, lần này về Yến Kinh vẫn thuận lợi chứ?” Lục Bình gật đầu, nhìn về phía Bảo Huy Quân, cười nói. Lần này, anh không gọi tên thật của đối phương nữa.
"Không có khó khăn trắc trở gì." Giọng nói của Bảo Huy Quân có chút khàn khàn, trầm giọng đáp.
Bước qua hành lang.
------
Dịch: MBMH Translate