Chương 486 Vậy Thì Cứ Chống Đỡ Đi
Tào Môn, từ đường.
Đinh Thanh và Thái tông lão nghiêm túc nghe cấp dưới báo cáo, chỉ nghe được một nửa, Đinh Thanh đặt úp điện thoại. Anh nhìn về phía Thái tông lão, trương gương mặt trầm mặc chợt nở một nụ cười:
"Lục tiên sinh đã xuất thủ."
"Ra tay thật lớn."
Trên gương mặt già nua của Thái tông lão có hơi buông lỏng một chút, nhưng sau đó lại trầm giọng nói ra: "Chuyện này tương đương với việc tạo thành một vọng tộc mới, mặc dù lực ảnh hưởng còn chưa đủ, nhưng kết hợp với tập đoàn Thế giới mới, Tào Môn, Xuyên Hòa… cũng đã có thể chân chính ngồi lên cờ bàn."
"Lục tiên sinh bảo chúng ta chống đỡ áp lực."
"Vậy thì cứ chống đỡ đi!"
Thái tông lão nâng cao giọng.
⚝ ✽ ⚝
Vọng tộc Kiều gia.
Trong tang viên.
Phía trước bàn trà cạnh cửa sổ sát đất, Kiều An Nam ngồi ở trên xe lăn, ánh mắt đục ngầu bình tĩnh nhìn chăm chú vào Chu Tư Niên trong màn hình. Lúc còn trẻ, ông ta là người đánh cờ, Chu Tư Niên là bại tướng dưới tay ông ta. Không ngờ tới, qua nửa thế kỷ, đối phương còn có thể giày vò ra dạng chiến trận này.
"Chỉ sợ đây chính là hứa hẹn của vị Lục tiên sinh kia." Gia chủ Kiều gia, Kiều Duẫn Thăng trầm giọng nói.
"Có thể tụ tập ba nhà Chu, Thôi, Lư cùng một cỗ đúng là chuyện không dễ dàng."
"Có số điện thoại của Lục tiên sinh hay không, ba muốn nói chuyện với đối phương." Kiều An Nam nhìn về phía trưởng tử của mình, hỏi.
Hiện tại, trong không khí đang tỏa ra một mùi vị không bình thường, lại tính toán thời gian, an ổn nửa cái thế kỷ, trận vòng xoáy này chỉ sợ sắp bắt đầu.
"Con sẽ cho người đưa tin." Kiều Duẫn Thăng đáp lại.
⚝ ✽ ⚝
Vọng tộc Cao gia.
Phanh!
Bên cạnh giá sách, bộ sứ Thanh Hoa bị đập vỡ nát.
"Lần thứ hai."
"Vẫn là vị Lục tiên sinh này!" Sắc mặt Cao Trường Niên âm trầm, nói với vẻ tức giận.
Vọng tộc các nơi hoặc là tầng lớp quyền lợi chân chính của Trung Hải, toàn bộ đều đang chú ý tới buổi họp báo này. Các loại điện thoại không ngừng gọi tới ba nhà, mối giao tình từ thời tổ tông đã gãy mất rất nhiều năm lại được liên hệ trở về một lần nữa.
Buổi sáng, áp lực giống như là bão tố, lại giống như là sau cơn mưa trời lại sáng.
Trong cái vòng này, chỉ khi ngươi ngồi lên bàn cờ thì người khác mới có thể tiến hành đánh cược với ngươi theo quy tắc.
⚝ ✽ ⚝
"Cô nghe xem…"
"Dường như là đã an tĩnh trở lại."
Văn hóa Xuyên Hòa.
Tầng 58, trong văn phòng.
Lục Bình liếc qua tin nhắn mà Tiết Hoa Thanh gửi tới, trên mặt lộ ra ý cười.
Sau đó nhìn về phía ánh mắt của Lý Ngọc Trân, tay phải vòng qua bên tai, làm ra dáng vẻ lắng nghe, khẽ cười nói.
"Tôi thực ra lại cảm thấy tiếng sấm trầm này có chút khó chịu.” Lý Ngọc Trân từ chối cho ý kiến, lắc đầu nói.
Hành động này chỉ có thể khiến cho ba nhà tạm thời đứng vững, nhưng không thể che chở được cô.
"Lục tiên sinh."
"Xuân tuần đầu năm sắp bắt đầu rồi. Lục tiên sinh có muốn lên thuyền hay không?" Sau một lúc lâu, Lý Ngọc Trân nhìn chăm chú vào Lục tiên sinh, trầm giọng nói.
Xuân tuần?
Lên thuyền?
Đây là cái gì?!
Tim Lục Bình lại treo lên, trong đầu gõ ra dấu chấm hỏi.
"Xuân tuần?"
"Còn có lên thuyền? Đó là cái gì…"
"Tuần hành mùa xuân, hay là tuần săn mùa xuân?”
Vẻ mặt Lục Bình không thay đổi, nói thầm dưới đáy lòng.
"Có lẽ đi, có lẽ không đi, cũng không có nghĩ kỹ."
Ý nghĩ này vừa mới lướt qua ở trong đầu, Lục Bình chú ý tới ánh mắt đang đợi đáp lại của Lý Ngọc Trân liền đẩy kính mắt một cái, ôn hòa nói.
Mặc kệ là làm gì, đều không có liên quan gì tới việc anh muốn chạy trốn cả. Không thể đổi mới tình báo, anh cũng chỉ là một viên chức bình thường, tham gia vào càng nhiều thì sẽ chết càng nhanh.
“Lý tiểu thư dự định lên thuyền?" Lục Bình đối diện với ánh mắt của Lý Ngọc Trân, tay cầm chén trà, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên chén, đồng thời âm thầm dò xét mà không để lại dấu vết.
"Đi!"
"Nhìn một chút xem có cơ hội khác hay không."
Lý Ngọc Trân không cảm thấy Lục tiên sinh sẽ không rõ ràng về xuân tuần, chỉ hiểu là đối phương không hề để ý tới chuyện này.
"Ừm." Lục Bình suy nghĩ lời nói của đối phương, nhẹ gật đầu, không dám nhiều lời, sợ nói nhiều sẽ lộ miệng.
Anh bưng trà lên, nhấp nhẹ một ngụm. Anh muốn mượn nhờ ba nhà Chu, Thôi, Lư để khiêu động Vinh gia. Nói cách khác, muốn tiến hành tiếp xúc với gia chủ Vinh gia thì chỗ nguy hiểm nhất trong này chính là anh hoàn toàn không hiểu rõ về bí mật của Vinh gia. Hình thức hiện tại hoàn toàn không giống với trước đó.
"Tôi nhận được một số tin tức."
Nghĩ như vậy, trên mặt Lục Bình lộ ra ý cười, hững hờ nói ra: "Nói là Yến Kinh lần này đã náo động ra chút chuyện không dễ nhìn. Lý tiểu thư, cô là người trong cục, tôi muốn nghe cô nói cụ thể một câu."
Trước khi nhìn thấy Vinh gia, anh nhất định phải nghĩ biện pháp hiểu rõ một chút bí mật của tầng sâu nhất mới được. Những bí mật này sẽ là thẻ đánh bạc gia tăng thêm phong cách và sự thần bí của bản thân.
------
Dịch: MBMH Translate