← Quay lại trang sách

Chương 487 Tôi Không Đi, Tôi Muốn Chạy Trốn!

Nghe thấy lời nói của Lục Bình, vẻ mặt của Lý Ngọc Trân thay đổi một hồi, trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó là tự giễu:

"Không hổ là Lục tiên sinh, ngay cả chuyện này đều đào được."

"Nói một chút đi." Lục Bình đổi tư thế.

"Nói là bê bối cũng không đủ."

"Trước khi ông nội qua đời, Vương gia và Mục gia đã thành lập mối quan hệ hợp tác mới…"

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình cẩn thận nhớ kỹ mỗi một câu nói, thỉnh thoảng còn dùng giọng điệu ôn hòa hỏi thăm hai ba câu. Sau một hồi, Lục Bình đứng dậy rời khỏi văn phòng của Lý Ngọc Trân.

Đi ra từ trong thang máy, Lục Bình duy trì tốc độ bình thường, sau khi quẹo xuống một hành lang, lúc này tốc độ bước chân liền tăng nhanh mấy phần.

"Hô!"

Bên ngoài là trời mưa, cảm giác như văn phương trở nên tối tăm hơn nhiều.

Lục Bình xông vào phòng vệ sinh, thả nhẹ bước chân, đi lướt qua các căn phòng, ánh mắt không ngừng quét qua khe hở ở bên dưới, xác định không có người thứ hai. Lục Bình đi vào căn phòng cuối cùng, thả nắp bồn cầu xuống, ngồi ở trên bể nước. Sau khi xác nhận không có thiết bị nghe trộm, Lục Bình mới thở phào nhẹ nhõm. Anh nhìn qua khe hở giữa cánh cửa phòng vệ sinh và cửa sổ kiếng kính, không ngừng có giọt nước thẩm thấu ở trước bệ cửa sổ, gió mát không ngừng luồn vào.

"A lô…"

"Hoa Thanh, nói một chút về tình huống hiện tại đi."

Lục Bình chôn đầu ở giữa hai chân, đồng thời bấm gọi cho Tiết Hoa Thanh, nói chuyện bằng giọng điệu ôn hòa.

"Đúng vậy."

"Xuân tuần sắp bắt đầu, anh giúp tôi điều tra một chút xem lần xuân tuần này có chỗ nào không giống. Mặt khác, gửi tư liệu của mấy lần trước qua cho tôi xem một chút."

Vào lúc sắp tắt điện thoại, Lục Bình giống như là nhớ ra cái gì đó, tùy ý nói ra. Nói lại sự kiện xuân tuần nghe được từ trong miệng Lý Ngọc Trân vừa nãy.

"Xuân tuần?"

"Tôi đã biết." Tiết Hoa Thanh cung kính đáp.

Trong căn phòng với tia sáng ảm đạm, lông mày Lục Bình nhíu lại, trong tay nắm chặt điện thoại, nhớ lại lời nói và thái độ của Tiết Hoa Thanh: "Tôi đã biết?"

"Ý là, Tiết Hoa Thanh cũng đã sớm nghe nói qua, hoặc có thể là đã từng lên thuyền? Từng tham gia xuân tuần?"

"Ai…"

"Mẹ nó!"

"Chỉ sợ, cái gọi là xuân tuần này cũng không phải là bí mật gì, là chuyện mà bất kỳ người nào trong giới đều biết. Nhưng chỉ chuyện này thôi mà mình lại phải đi nói bóng nói gió để tìm hiểu."

Lục Bình ngồi ở trên bồn cầu, nhe răng, mắng một câu.

Ong…

Trong lòng bàn tay, điện thoại di động đã tắt bỗng chợt rung lên.

"A lô." Anh nhìn về phía màn hình, nhìn thấy là điện thoại của Hạ Đình liền đáp.

"Lục tiên sinh."

"Vọng tộc Kiều gia, Kiều Duẫn Thăng tiên sinh, còn có vọng tộc Cao gia, Cao Trường Niên tiên sinh đều muốn nói trò chuyện với ngài…" Thư ký Hạ Đình cung kính báo cáo.

"Mặc kệ bọn họ." Lục Bình chậc mím môi, nuốt ngụm nước miếng, lập tức nói ra.

Anh muốn dùng ba nhà kia để khiêu động Vinh gia, không đợi được điện thoại của Vinh gia thì đều không cần phản ứng. Nếu như thật sự không đợi được thì lại nghĩ biện pháp tự mình liên hệ.

"Hô!"

"Đi thôi!"

Lục Bình tiếp tục ngồi ở trên bể nước một hồi, sau đó chân giẫm lên nắp bồn cầu rồi đi xuống, móc khăn tay ra từ trong ngực và‌ cẩn thận lau sạch dấu chân. Sau đó đi ra khỏi phòng vệ sinh dưới tiếng xả nước ầm ầm.

⚝ ✽ ⚝

Trong văn phòng của Văn hóa Ngô Minh.

Các đồng nghiệp đều đang bận rộn, tiếng kích chuột và tiếng gõ bàn phím vang lên nối liền không dứt.

Lục Bình ngồi trước bàn làm việc, cẩn thận đọc tư liệu của ba nhà, tập trung vào bí mật của Thôi gia và Vinh gia. Lần trước, Thôi Thừa Phương đã định dùng bí mật này để cá chết lưới ‌ rách.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Ngoài cửa sổ, những giọt nước mưa to như hạt đậu đánh vào trước tấm cửa kính.

Buổi chiều, vào lúc hơn 1 giờ.

Tiết Hoa Thanh gửi tư liệu xuân tuần vào trong điện thoại riêng của Lục Bình. Anh không có trực tiếp xem, mà là giương mắt lên, âm thầm lướt qua văn phòng. Sau khi xác nhận không ai nhìn mình thì mới đổi tư thế và nhìn chăm chú tư liệu.

"Xuân tuần."

"Bắt đầu từ hơn hai trăm năm trước, là hoạt động đầu xuân được vọng tộc Vinh gia đứng đầu Trung Hải tổ chức hàng năm. Mục đích là thể hiện rõ ràng danh vọng và thiết lập giai điệu cho sự phát triển của một năm. Trong xuân tuần, Vinh gia sẽ mời quyền quý các nơi hoặc là tinh anh tham dự, để cân đối lợi ích, giải quyết mâu thuẫn, hoặc là hưởng lạc hưu nhàn… Những năm gần đây, người tham gia sẽ thường xuyên sẽ ngồi du thuyền Anthem Vinh gia lái vào vùng biển quốc tế."

"Mẹ nó?

"Thì ra đây chính là xuân tuần?"

"Xem mình là Hoàng đế, dò xét phía dưới!"

Lục Bình xem qua sơ lược, có chút líu lưỡi. Các cuộc xuân tuần tương tự cũng được tổ chức giữa các người đứng đầu các vọng tộc trong từng khu vực.

"Không đi."

"Trước lúc này, mình đã chạy trốn đến một bên khác của thế giới rồi."

Lục Bình liếc nhìn thời gian, còn ba ngày nữa là đến xuân tuần.

------

Dịch: MBMH Translate