Chương 508 Mình Thua Rồi Sao?
Lục tiên sinh, xin hỏi ngài cần đổi bao nhiêu thẻ đánh bạc?"
Một người chia bài tóc đen khác đi đến bên cạnh Lục Bình, cung kính hỏi.
"Thẻ đánh bạc?"
Lục Bình nói thầm trong lòng, anh chưa từng trải qua dạng chiến trận này, hoàn toàn không biết nên đổi bao nhiêu. Trái tim lại bắt đầu đập mạnh, ánh mắt có chút lấp lóe, sua đó nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn về phía Vinh lão gia tử, thản nhiên nói:
"Vinh lão gia tử, đổi bao nhiêu mới đủ cho đêm nay thua?"
"Ha ha ha!"
"Lục tiên sinh à, Lục tiên sinh, tôi thực sự rất thích nói chuyện phiếm với cậu. Như vậy đi, chúng ta đánh cược nhỏ thôi, đêm nay giới hạn ở mức 500 triệu." Vinh lão gia tử nhìn về phía mấy người còn lại, giọng nói khàn khàn vang lên.
"Vậy liền đổi 500 triệu." Lục Bình nhìn về phía người chia bài, nói.
Nói xong, anh lại nói với Tiết Hoa Thanh ở sau lưng: "Hoa Thanh, anh gọi điện thoại cho Chính Khiếu, bảo đối phương chuyển tiền cho cô gái này."
"Vâng!" Tiết Hoa Thanh cung kính đáp lại.
Không lâu sau, những thẻ đánh bạc đầy màu sắc có tổng giá trị 500 triệu được đặt chồng chất ở trước mặt Lục Bình. Lục Bình liếc qua, âm thầm chậc lưỡi một cái, nuốt xuống một ngụm nước bọt. Nói thực thì anh còn chưa từng tiêu pha đến con số 500 triệu bao giờ, hiện tại lại để anh cầm 500 triệu nhân dân tệ làm thẻ đánh bạc, tiến hành đánh cược?
Trước bàn đánh bạc, nữ nhân viên chia bài tóc vàng mắt xanh đeo găng tay màu trắng bắt đầu công việc chuẩn bị. Cô mở một bộ bài poker mới tinh ra, bỏ đi hai lá vương.
"Hô!"
"Hô!"
"Hô!"
Sống lưng của Lục Bình bắt đầu đổ mồ hôi. Anh nhìn chằm chằm vào người chia bài đã bắt đầu xáo bài, khống chế hô hấp gấp rút…Trong đầu không ngừng nhớ lại quy tắc của Texas Hold'em mà bản thân đã từng đọc qua trước đó.
"Mình là một tay gà mờ, cho nên mình không cần thể hiện ra dáng vẻ cao thủ cờ bạc làm gì."
"Mặc kệ là thua hay thắng, thái độ của mình đều rất quan trọng! Không thèm để ý, dù có thua nhiều tiền đi chăng nữa thì cũng không được nháy mắt nhiều thêm một cái! Khóe miệng, cần chú ý tới nụ cười khẽ nhếch nơi khóe miệng!"
"Thậm chí, mình hoàn toàn có thể biểu hiện ra là mình đang cố ý thua… Mình không phải người trong nghề, tại sao phải cố biểu hiện ra là mình biết làm gì cơ chứ!"
Lục Bình lặp đi lặp lại những lời này ở trong lòng.
⚝ ✽ ⚝
Việc chia bài đã hoàn thành.
"Vòng thứ nhất, thử một chút xem vận may hôm nay thế nào."
"1 triệu."
Vinh lão gia tử cầm một thẻ đánh bạc lên, ném vào sòng bài.
"Theo!"
"Theo!"
"Theo!"
Ba người nhanh chóng ném thẻ đánh bạc của mình ra theo chiều kim đồng hồ.
Đại não của Lục Bình còn chưa kịp phản ứng, trên mặt treo ý cười, ném ra 1 triệu. Sau khi ném xong, anh hậu tri hậu giác cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi đặt cược vòng thứ nhất kết thúc, người phụ nữ chia bài tóc vàng mắt xanh lập tức chia cho mỗi người hai lá bài tối.
Lục Bình nhìn về phía lá bài trước mặt.
Anh hơi ngả người ra sau một chút, cầm chén trà lên từ tay nữ hầu phía sau rồi nhấp một ngụm. Lúc này, anh bắt đầu âm thầm quan sát hành động của mấy lão gia tử. Sau khi mỗi người bọn họ xem hết át chủ bài đều không lộ ra chút cảm xúc gì.
"Ý là, có thể xem bài."
Lục Bình hít sâu một hơi, thả chén trà xuống trước bàn, sau đó ngừng thở nhìn chăm chú về phía hai lá bài tẩy của mình.
⚝ ✽ ⚝
"Mẹ kiếp!"
"Một lá 4, một lá 9, còn là màu sắc khác nhau, nhìn thế nào cũng thấy không phải là bài tốt?"
"Tiếp tục nâng tiền cược, 5 triệu." Vinh lão gia tử cầm thẻ đánh bạc lên, tiện tay ném ra ngoài.
"Theo!"
"Theo!"
"Theo!"
Chỉ trong chớp mắt lại lần nữa đến phiên Lục Bình. Những người ngồi ở trên đỉnh của Kim Tự Tháp này thậm chí còn không thèm chớp mắt khi ném ra tấm thẻ đánh cược 5 triệu.
Phía trước bàn đánh bài, bốn lão hồ ly đều đang quan sát lẫn nhau, hoặc có thể nói phần lớn là đang quan sát người mới tới như Lục tiên sinh đây.
"Tôi cũng theo." Lục Bình nở nụ cười xán lạn, đè bài xuống, nhún vai đáp lại.
Vòng thứ hai, vòng thứ ba rất nhanh liền kết thúc.
Đến vòng thứ tư.
Đây ván đầu tiên, bốn người trước bàn đánh bài đều không bỏ bài, Lục Bình cũng kiên trì đuổi theo.
Rất nhanh, người phát bài chia lá bài chung thứ năm. Lúc này, Lục Bình nhìn thấy Vinh lão gia tử, Tiền lão gia tử và Thi lão gia tử đều lần lượt lật bài ở trước mặt mình lên.
Lục Bình chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình ẩn ẩn căng đau, hoàn toàn tính không ra được thắng thua.
Anh cũng lật bài lên theo!
Lúc này, số thẻ đánh bạc được mỗi người ném ra ở trên bàn là 1 triệu, 5 triệu, 5 triệu, và vòng thứ tư là 10 triệu, tổng cộng 21 triệu. Năm người, ván này chính là 106 triệu.
Trái tim Lục Bình bắt đầu đập nhanh, có chút líu lưỡi.
⚝ ✽ ⚝
"Lão Vinh, xem ra thần tài đêm nay ngồi ở nhà của ông rồi."
Ánh mắt không ngừng quan sát những lá bài đã được lật, Tiền lão gia tử hơi híp mắt lại, cười nói với Vinh lão gia ở bên cạnh.
"Mình thua rồi sao?" Lục Bình nói thầm trong lòng, nhưng thân thể lại buông lỏng rồi dựa vào sau, cũng cười nhìn về phía lão gia tử: "Vinh lão tiên sinh cần phải nhấc Lục mỗ một tay đó."
"Lục tiên sinh, với bài này mà cậu cũng dám theo tới cùng sao?" Thi lão gia tử liếc nhìn bài của Lục Bình một cái, dùng giọng nói khàn khàn hỏi.
"Chơi Texas, không đến thời khắc cuối cùng vĩnh viễn không biết thắng thua." Lục Bình thuận miệng nói một mà mình từng thấy lúc tìm kiếm cách chơi.
Sau đó, anh nhún vai, nở nụ cười xán lạn nói: "Hơn nữa, bại bởi Vinh lão gia tử cũng không xem như là thua."
------
Dịch: MBMH Translate