Chương 507 Đánh Cược Nhỏ Một Chút, Chúng Ta Đêm Nay Sẽ Giới Hạn Tại 500 Triệu!
Lục tiên sinh!"
Đúng lúc này, người đàn ông mặc đồ quản gia đi tới phía trước, đối phương làm như không thấy bầu không khí đang cực nóng này, chỉ kêu một tiếng.
"Vinh lão tiên sinh, còn có mấy vị lão tiên sinh khác đều đang đợi ngài tại sảnh thứ nhất của Như Ý Phường."
Lục Bình hơi gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Tống Tử Văn, cười nhẹ hỏi:
"Tống công tử, còn có chuyện gì sao?"
Trong lòng bàn tay, móng tay đã đâm vào bên trong máu thịt. Tống Tử Văn đang cố gắng che giấu sự điên cuồng của mình, trên mặt lại lần nữa lộ ra nụ cười nhã nhặn, ôn hòa nói: "Nếu như Lục tiên sinh đã có hẹn thì để lần sau vậy."
"Chúng ta đi thôi."
"Để Vinh tiên sinh đợi lâu rồi."
Một tay Lục Bình cắm ở trong túi, đi lướt qua bên cạnh Tống Tử Văn. Anh cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của đối phương, âm thầm nuốt xuống ngụm nước bọt, bàn tay căng thẳng chậm rãi buông ra.
Anh đoán chắc thời gian, đồng thời cố ý khiến cho mùi thuốc súng trở nên nồng đậm, là bởi vì chắc chắn Vinh lão tiên sinh sẽ không để xảy ra mâu thuẫn vào lúc này.
Trong thang máy ngắm cảnh, Lục Bình nhìn chăm chú về phía vị trí của Tống Tử Văn. Trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn, anh chỉ cảm thấy tất cả đều vừa vặn. Tống Tử Văn mời anh đánh bài, anh nói đối phương không xứng, ngay sau đó Vinh gia lão gia tử liền tiến lên phối hợp. Điều này sẽ nâng thân phận của anh lên tầng lớp vọng tộc.
⚝ ✽ ⚝
Không lâu sau.
Như Ý Phường, sảnh thứ nhất.
Lục Bình ngồi ở trước bàn đánh bạc. Đầu óc anh có một chút choáng váng.
"Texas hold 'em?"
"Đây là cái gì? Mình nhớ là quy tắc không khác Five-card stud là bao… Có ý gì? Thẻ đánh bạc cấp thấp nhất chính là 100 ngàn tệ? Sau đó là 1 triệu, 5 triệu, 10 triệu?!"
"Đánh lớn như vậy sao?"
"Con mẹ nó chứ, thua thì sẽ thế nào?!!"
"Ha ha ha!"
"Lục tiên sinh, hay cho một câu ‘người không tuân thủ tinh thần khế ước thì không có tư cách ngồi ở trước mặt tôi’."
Như Ý Phường.
Tại sảnh số 1 xa hoa
Ngoại trừ Lục Bình, trong phòng còn có ba ông lão và một người đàn ông trung niên uy nghiêm. Trên người mỗi một người đều toát ra khí chất của người đứng ở trên cao.
Phía sau mỗi một nhân vật lớn đều có một vị quản gia và một nữ hầu gái. Trước bàn đánh bài hình bán nguyệt, người chia bài tóc vàng mắt xanh đang cung kính đứng chờ. Trước mặt các nhân vật lớn như vậy, cô rõ ràng là có một chút khẩn trương, cố gắng khống chế hô hấp, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.
Bên ngoài cửa phòng, bảo an áo đen trang nghiêm đứng thẳng.
Đúng lúc này, quản gia tóc bạc cung kính ghé vào bên tai Vinh gia lão gia tử. Sau khi đối phương nghe báo lại xong liền lập tức cười " ha ha " ra tiếng, nhìn chăm chú về phía Lục Bình, cất cao giọng nói:
"Tôi chính là thích kết giao với người có tinh thần khế ước.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
"Khó trách tôi từ lần đầu tiên nhìn thấy lão gia tử đã có cảm giác hận vì gặp mặt lão gia tử quá muộn."
Giờ phút này, Lục Bình cảm thấy mỗi một đợt khí mà mình hít vào phổi đều cực kỳ nóng. Thân thể của anh như đang nhũn ra, nhưng sau khi nghe thấy lời nói của Vinh lão gia tử, Lục Bình tự nhiên mà nở nụ cười, sau đó đáp lại mang theo ý trêu đùa.
"Lục tiên sinh."
"Đến."
"Tôi giới thiệu cho ngài một chút về bốn người này, đương nhiên, có lẽ Lục tiên sinh ngài còn hiểu bọn họ hơn cả tôi nữa. Vị này là lão Tiền, Tiền Túc Lạc, Tiền gia đến từ Giang Chiết."
Vinh lão gia tử giới thiệu về ông lão ngồi bên tay trái đầu tiên. Tuổi tác hai người tương đương, cả người có chút mập ra, nở nụ cười giống như là phật Di Lặc.
"Tiền lão gia tử." Lục Bình đáp lại.
Tiền gia Giang Chiết?
Hay lắm, đây là vọng tộc Giang Chiết, như sấm bên tai. Lục Bình nói thầm ở dưới đáy lòng. Anh hít sâu một hơi, vừa cười vừa khẽ gật đầu đáp lại.
"Lục tiên sinh." Tiền Túc Lạc cười nói.
"Vị này là Lão Thi, Thi Nam Sinh."
"Thi lão gia tử."
Lão gia tử bên tay phải của Vinh lão gia tử đeo kính lão, tư thái nội liễm, sau khi nghe thấy lời nói liền đáp lại: “Lục tiên sinh."
Gia chủ đời trước của vọng tộc Thi gia? Lục Bình nghĩ thầm trong lòng.
"Vị này là…"
Vinh lão gia tử giới thiệu về người cuối cùng, là một người đàn ông trung niên với vẻ mặt uy nghiêm. Lúc Lục Bình nhìn về phía ánh mắt của đối phương, lập tức nhạy cảm nhận ra sự bất thiện trong ánh mắt của đối phương.
"Ngô gia, Ngô Bách Thanh."
Gia chủ vọng tộc Ngô gia, khó trách, đối phương chính là người đánh cắp quyền hành vọng tộc Thôi gia.
"Lục tiên sinh, đoạn thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện lớn, khiến cho người ta không thể sống yên ổn." Ngô Bách Thanh cầm lấy ly trà từ trên tay nữ hầu gái, uống một ngụm, súc súc miệng rồi nhổ vào một chiếc cốc sứ khác. Ông ta dùng khăn lau miệng, sau đó trầm giọng nói ra.
"Ngô tiên sinh, đây là thấy chủ cũ thay đổi nên bắt đầu có chút ngủ không yên giấc?" Lục Bình ngậm lấy ý cười, tùy ý đáp.
Chỉ một câu nói như vậy đã khiến cho mùi thuốc súng lập tức lan tràn. Giết người tru tâm, không gì ngoài như vậy.
"Được rồi!"
"Thời gian cũng không sớm nữa, chúng ta bắt đầu chơi mấy vòng đi."
Vinh lão gia tử hơi híp mắt lại, nhìn chăm chú hai người này với vẻ hứng thú, sau khi nhìn thấy mâu thuẫn sắp được nâng cao liền đúng lúc lên tiếng ngắt lời.
Ông không muốn nhìn thấy mâu thuẫn cấp độ vọng tộc xảy ra vào hôm nay, nếu không thì cũng sẽ không để người đánh gãy chuyện của Lục tiên sinh và Tống Tử Văn Lĩnh Nam rồi.
"Được rồi."
"Vinh lão gia tử, tôi chơi bài cực kỳ kém, ngài nhớ phải nhẹ tay một chút." Lục Bình nhún vai, ngữ khí buông lỏng, cười nói.
------
Dịch: MBMH Translate