← Quay lại trang sách

Chương 510 Tôi Lấy Mạng Đổi!

Để mọi người đến đây đi."

Trở lại phòng, tâm trạng của Lục Bình đã dần dần bình phục. Anh vẫn có chút khó có thể tin nổi, mình vậy mà lại thua ròng rã 500 triệu chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy! Anh hít sâu một hơi, ngẩng đầu, nhìn chăm chú về phía Tiết Hoa Thanh, ôn hòa nói.

"Vâng!" Tiết Hoa Thanh cung kính đáp lại.

Tại Như Ý Phường, anh đã đứng ở sau lưng Lục tiên sinh một đêm, cẩn thận quan sát ván bài giữa Lục tiên sinh và bốn gia chủ các vọng tộc. Anh âm thầm cảm thấy kinh hãi, càng quan sát lại càng cảm thấy Lục tiên sinh sâu không lường được, căn bản là không thể nhìn ra được một mặt chân thật nhất của đối phương.

Tiết Hoa Thanh biết, trong các trường hợp đánh bài như này thì sẽ càng có khảo nghiệm cực cao đối với tâm lý. Nếu như là anh ngồi ở trước bàn, sau hai giờ, dựa vào ánh mắt của những lão hồ ly kia chỉ sợ là có thể nhìn ra được cả quần lót của mình. Nhưng Lục tiên sinh lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, thậm chí mọi người đều biết rõ đối phương cố ý đưa cho Vinh lão gia tử hơn 500 triệu, bán một chút mặt mũi!

Đây là mua bán!

Lục Bình đưa mắt nhìn Tiết Hoa Thanh, đầu tiên là thả lỏng đôi chân đang căng thẳng, thân thể chậm rãi dựa vào ghế sô pha, vừa nghĩ vừa không ngừng nuốt nước bọt.

Anh chợt đứng lên, dưới chân suýt nữa đã nhũn ra, đi tới phòng vệ sinh, đứng ở trước bồn cầu, thoải mái híp mắt lại.

Lúc còn ở sảnh bài, anh ngay ‌cả áo khoác cũng không dám cởi, chỉ sợ sẽ bị mọi người nhìn thấy áo sơ mi đã bị mồ hôi thấm ướt!

"Ồ."

"Đây là phần cuối của hành trình vòng quanh Trung Hải, bắt đầu hướng về phía vùng biển quốc tế?"

Lục Bình đứng ở trước cửa sổ mái vòm, nhìn về phía những làn sóng không ngừng được du thuyền rẽ ra trong màn đêm. Bên trong ánh mắt của anh, trước boong thuyền dưới ánh đèn mộng ảo có rất nhiều du khách đang chơi đùa.

Qua khoảng một phút sau.

"Lục tiên sinh."

"Lục tiên sinh."

Ngô Thì Chương, Triệu Chính Tiếu, Đinh Thanh mặc quần áo trang trọng… cùng ba người Chu gia… thậm chí bao gồm cả Lý Ngọc Trân, đều đi vào trong phòng.

"Tất cả ngồi xuống đi."

Lục Bình đi đến trước tủ rượu, rót hai ly rượu đỏ, đưa cho Lý Ngọc Trân một ly, sau đó nhìn chăm chú vào mọi người.

Anh ngồi ở vị trí chủ vị, dựa vào phía sau, bưng ly rượu, hai chân bắt chéo.

"Lý tiểu thư."

"Mời…"

Lục Bình lộ ra ý‌ cười, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.

Lý Ngọc Trân thật không hổ là hổ nữ Lý gia, cô từ trước tới giờ chưa‌ từng ký thác toàn bộ hi vọng lên trên người mình. Sau khi lên thuyền, cô đã nghĩ biện pháp, không ngừng lôi kéo tài nguyên. Dã tâm của cô rất lớn, thậm chí không chỉ muốn Xuyên Hòa được sống, mà còn muốn duy trì cả Lý gia ở Yến Kinh.

Nhưng mà, bởi vì cái gọi là "tan đàn xẻ nghé, tường đổ mọi người đẩy", một mình cô sao có thể chống đỡ nhiều được như vậy?

"Nói một chút đi, mỗi người đều thu hoạch được những gì rồi?"

Lục Bình nhìn về đám người ngồi ở trước mặt mình, ngoại trừ Chu gia và tiến sĩ Dương Triều Lai đang bận rộn ‌ở dược phẩm Bạch Trạch thì trên cơ bản mọi người đều ở đây.

Lục Bình nhấp một ngụm rượu đỏ, làn da hơi đỏ ửng, lười biếng hỏi.

"Khụ!"

"Khụ!"

"Khụ!"

Du thuyền Thánh Ca Hải Dương, tại gian phòng nguyệt quế ở tầng cao nhất.

Gian phòng dành cho vọng tộc.

Lục Bình mở ngăn kéo bên cạnh tủ rượu ra, trông thấy từng hàng xì gà được sắp xếp ngăn nắp, mỗi một cây xì gà đều in rõ khu vực và thời gian sản xuất. Anh bình tĩnh nhìn trong phút chốc, sau đó chép chép miệng, cảm thấy yết hầu hơi ngứa… Sống cho đến bây giờ, hai mươi bảy tuổi, Lục Bình chỉ mới thử hút thuốc một lần vì tò mò vào lúc học cấp hai, lúc đó anh ho đến chảy cả nước mặt. Từ đó về sau, anh chưa từng chạm vào thuốc lần nào nữa.

Nhưng bây giờ… Lục Bình hít một hơi thật sâu, lấy một điếu xì gà và bật lửa ra, sau đó ngồi trở lại trước ghế sô pha.

Ngắt bỏ một phần điếu xì gà rồi châm lửa. Chỉ hít một hơi, Lục Bình đã bắt đầu ho khan kịch liệt!

Anh duy trì vẻ trấn định, tiếp tục nếm thử…

Dần dần, Lục Bình cảm nhận được một cỗ mùi hương nồng đậm và phức tạp, áp lực to lớn giống như là tìm được chỗ tháo nước, dần dần được giải quyết.

Khói thuốc nhàn nhạt lượn lờ ở trước mặt Lục Bình.

"Cảm giác tinh thần đã được thả lỏng hơn nhiều." Lục Bình thấp giọng nói.

Từ sau khi lên thuyền, tinh thần của anh luôn không ngừng căng chặt, không dám buông lỏng chút nào. Sau lưng của anh chính là vách núi nhìn không thấy đáy, tình báo không thể đổi mới đại biểu cho việc anh đã không còn chỗ dựa. Nhưng hết lần này tới lần khác anh lại bị cuốn lên chiếc du thuyền xa hoa hàng đầu thế giới này. Những gì mà anh nhìn thấy và tiếp xúc đều là những chuyện mà trước kia dù có làm thế nào đều không thể tiếp xúc đến!

Anh là một con cừu non! Ban đầu chỉ là vì không cam lòng với cuộc sống bình thường chết lặng liền phủ thêm một lớp da dã thú, lao vào chỗ sâu nhất trong rừng cây!

Anh chỉ là một con cừu non mà thôi!

Lục Bình hút một phần ba điếu xì gà, sau đó nghiền nát phần còn lại vào trong gạt tàn.

Lục Bình đi về phía phòng tắm, lúc đứng ở trước gương và muốn cởi áo khoác âu phục thì ánh mắt chợt dừng lại, nhìn chăm chú vào bản thân mình trong gương. Ngay sau đó, anh dùng chân trần đứng ở trước vòi hoa sen… gương mặt bị những giọt nước thấm ướt. Sau đó, anh cởi áo khoác ra, để lộ ra áo sơmi cũng bị giọt nước thấm ướt, để vết mồ hôi sau lưng dần biến mất.

Lục Bình ném quần áo đã ướt hoàn toàn qua một bên, ngồi vào bồn tắm lớn: "Vinh gia chắc là không đến mức giấu camera giám sát cả trong phòng tắm chứ?"

Tắm xong, Lục Bình khoác lên một chiếc áo choàng tắm, nằm ở trên chiếc giường hai mét. Anh dần dần co người lại vào trong chăn, giống như đang cảm nhận được cảm giác an toàn đã lâu không thấy ở giữa đệm chăn!

"Hô!"

Anh há miệng lớn hít sâu một cái. ‌

Trong chiếc du thuyền xa hoa này, không ai có thể tưởng tượng được, bộ mặt chân thật nhất của Lục tiên sinh khuấy động phong vân ở Trung Hải lại là dáng vẻ nhỏ yếu và bất lực như vậy.

------

Dịch: MBMH Translate